Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 55

Dĩ nhiên Lâm Gia biết Diêm Tự không cố ý làm vậy. Là cậu vừa tạo cho Diêm Tự ảo giác rằng mình không giữ nổi cốc nước, thế nên Diêm Tự mới giơ tay đỡ hộ.

 

Có điều cậu quên mất mình rất "yếu ớt", thiếu cảnh giác nên bị sặc nước.

 

"Khụ khụ khụ..."

 

Cậu ho khan dữ dội, khóe mắt đỏ lên vì sặc.

 

Do bị ho, cậu lỡ bóp méo cốc giấy, làm nước bắ n ra nhiều hơn lúc cố tình làm đổ. Cổ áo, ngực áo Lâm Gia đều bị thấm ướt một mảng lớn.

 

Diêm Tự đang do dự không biết có nên giúp Lâm Gia vỗ lưng hay, thấy cảnh này thì dứt khoát lấy luôn cốc nước khỏi tay Lâm Gia, tránh để cậu bị ướt thêm.

 

"Cậu ổn chứ?" Diêm Tự lo lắng hỏi.

 

Lâm Gia phẩy tay, vừa ho vừa với tay vào túi áo khoác lông tìm khăn tay.

 

"Cậu tìm gì vậy?" Diêm Tự hỏi.

 

Biết Lâm Gia không thể trả lời, Diêm Tự trực tiếp hành động. Anh kéo áo khoác đang vắt trên giường, mò trong túi áo và lấy ra một chiếc khăn lụa.

 

Ban đầu anh định đưa cho Lâm Gia tự lau, nhưng thấy cậu ho dữ quá, lại nghĩ đến tình trạng "yếu ớt" của cậu, Diêm Tự liền làm hộ luôn.

 

Anh xếp khăn lụa qua loa rồi giơ lên lau mặt Lâm Gia.

 

Lâm Gia hơi sững lại.

 

Diêm Tự thấy Lâm Gia hơi cứng người, nhưng đã đưa tay rồi, chẳng có lý gì mà dừng lại lúc này.

 

Huống chi Lâm Gia chỉ khựng lại một chút rồi thả lỏng, có vẻ đã cho phép Diêm Tự hành động.

 

Diêm Tự là người trẻ tuổi, tay dùng lực hơi mạnh.

 

Khăn lụa cọ vào má Lâm Gia, lập tức để lại một vệt đỏ trên làn da nhạy cảm.

 

Lâm Gia không kêu đau, chỉ khẽ ho, trông rất là đáng thương.

 

Diêm Tự: "..."

 

Diêm Tự bất giác nhẹ tay hơn. Anh dùng khăn lụa lau sạch nước trên khuôn mặt Lâm Gia từng chút một.

 

Từ mi mắt, gò má... đến khóe môi.

 

Vì sợ mạnh tay, Diêm Tự nhích lại gần cậu hơn, không quá gần nhưng cũng chẳng xa cả dải ngân hà như lần hai người đứng trong phòng thuốc hôm trước.

 

Nhưng vị ngọt của glucose xuyên qua giải ngân hà, len lỏi vào khoang mũi Diêm Tự, khiến cả người anh vừa ngứa ngáy vừa nhột.

 

Rất nhanh, khăn lụa thấm đẫm nước. Diêm Tự cầm chiếc khăn ẩm ước, cảm thấy đầu ngón tay mình cũng dính ướt và mùi hương ngọt ngào.

 

Anh nghe thấy tiếng thở của Lâm Gia, đều đặn, cũng phảng phất mùi hương ngọt ngào. Khi anh cúi xuống lau mặt cho cậu, hương vị ngọt ngào ấy như đọng lại bên tai.

 

Diêm Tự không quen. Anh nghĩ mình không thích mùi ngọt ngào này.

 

Thế nhưng hương vị ngọt ngào cứ quẩn quanh đầu mũi, buộc anh phải tăng tốc độ.

 

Ai ngờ lỡ tay dùng thêm lực, Diêm Tự đẩy đầu Lâm Gia nghiêng hẳn sang một bên.

 

Mà ngay khoảnh khắc Lâm Gia nghiêng đầu, toàn thân Diêm Tự cứng đờ.

 

Mu bàn tay anh vô tình chạm vào môi Lâm Gia.

 

Mềm mại, ấm áp.

 

Còn có hương vị ngọt ngào quanh quẩn.

 

Lâm Gia tỉnh bơ thu hồi động tác nhỏ, nghiêng đầu làm ra vẻ biết mà còn hỏi: "Sao thế?"

 

"Không có gì," Diêm Tự cúi đầu tiếp tục lau mặt cho cậu.

 

Lớp nước dính trên mặt cậu cuối cùng cũng được lau khô. Lâm Gia ngẩng đầu lên: "Ngoại trừ tài liệu, anh còn hỏi thêm gì nữa?"

 

Cậu vẫn tin tưởng Diêm Tự. Tìm cơ hội đặt câu hỏi với người cá không dễ dàng, Diêm Tự chắc chắn không chỉ hỏi duy nhất một câu vô thưởng vô phạt.

 

Diêm Tự đáp: "Bóng đen."

 

Đó là điều Lâm Gia quan tâm nhất. Nếu bóng đen đã xuất hiện, vậy thì không cần giấu giếm hay e dè gì nữa. Hỏi người cá về bóng đen là đúng.

 

Cậu nghiêm túc lại, ngừng trêu đùa Diêm Tự, chờ anh nói tiếp.

 

Diêm Tự nói: "Bóng đen là người thân của bệnh nhân ở phòng VIP tầng ba hay không."

 

Dưới ánh nhìn của Lâm Gia, Diêm Tự đáp: "Đúng."

 

Lâm Gia mím môi.

 

Diêm Tự lại nói: "Mục đích của bóng đen đến bệnh viện có phải để chăm sóc sản phụ ở phòng VIP tầng ba không?"

 

Anh tự hỏi tự trả lời: "Không."

 

Lâm Gia nhíu mày. Bóng đen là thân nhân của bệnh nhân ở phòng VIP, nhưng không đến để chăm sóc sản phụ, điều này quả thật mâu thuẫn.

 

Hơn nữa, theo lời Kim Giới, bóng đen từng xuất hiện trước cửa phòng 202 và giả giọng người mẹ của ông chú tóc bạc.

 

Nhưng mâu thuẫn lại là điều tốt. Tìm ra nguyên nhân mâu thuẫn thì sẽ lần ra manh mối chính xác.

 

Lâm Gia ngừng đùa giỡn Diêm Tự, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ về những khả năng dẫn đến mâu thuẫn này.

 

Lâm Gia còn chưa kịp nghĩ ra thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân chạy vội vã.

 

Rất nhiều và hỗn tạp, nghe như tiếng các y tá chạy về phía họ.

 

Lâm Gia và Diêm Tự nhìn nhau, cả hai đều đoán được tiếng bước chân ngoài kia là của các y tá.

 

Diêm Tự tiến tới gần cửa, mở ra một khe nhỏ.

 

Lâm Gia đứng dậy, bước đến phía sau anh.

 

Thấy Lâm Gia đến, Diêm Tự dịch người sang một bên để cậu cùng nhìn ra ngoài qua khe cửa.

 

Bên ngoài phòng bệnh, các y tá đang chạy gấp rút, miệng lẩm bẩm:

 

"Mau lên, mau lên, sắp sinh rồi."

 

Nhưng các cô không chạy về hướng phòng bệnh VIP bên cạnh mà chạy về phía cầu thang.

 

Lâm Gia và Diêm Tự lập tức hiểu ra. Người sắp sinh không phải bệnh nhân trong phòng VIP tầng ba, mà là ông chú tóc bạc ở phòng bệnh số 202 tầng hai.

 

Chẳng mấy chốc, các y tá rầm rộ từ tầng ba chạy xuống tầng hai, bỏ lại tầng ba trống trải yên ắng.

 

Cánh cửa phòng bệnh số 301 kế bên, nơi Tiểu Điềm và Tiếu Dao đang ở, cũng hé ra một khe nhỏ. Tiếu Dao thò đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh.

 

Thấy bên ngoài không có ai, hắn cẩn thận bước ra, rón rén đến cạnh cầu thang và nhìn xuống phía dưới.

 

"Lùi lại một chút, tôi đóng cửa đây." Diêm Tự nói.

 

Lâm Gia hơi ngạc nhiên. Ngay cả Tiếu Dao cũng chạy ra ngoài xem tình hình, vậy mà lần này Diêm Tự không ra ngoài.

 

Cậu vừa nghĩ vừa hỏi: "Tôi tưởng anh sẽ đi xem thử."

 

Dù nói vậy, Lâm Gia vẫn lùi lại một bước, nhường chỗ để Diêm Tự đóng cửa.

 

Diêm Tự đóng cửa, đáp: "Đợi cậu khỏe hơn đã."

 

Lâm Gia có chút bất ngờ, không ngờ lý do Diêm Tự không ra ngoài lại là mình.

 

Cơ mà nghĩ lại, một người sắp chết và một người còn có thể cứu chữa, Diêm Tự chắc chắn sẽ chọn người sau.

 

Lâm Gia là một bệnh nhân vừa uống hai liều thuốc, hiện tại hơi yếu nhưng vẫn có thể cứu chữa được.

 

"Cậu thấy khá hơn chút nào chưa?" Diêm Tự hỏi.

 

Lâm Gia đáp: "Ừm, cảm ơn đội trưởng Diêm đã chăm sóc."

 

Cậu vào nhà vệ sinh xử lý chỗ áo bị ướt. Khi cậu trở ra, Diêm Tự đang đứng bên cửa sổ. Ông chú tóc bạc vừa khéo ở phòng 202, ngay dưới lầu họ, chắc hẳn có thể nghe thấy động tĩnh dưới đó.

 

Với tư cách là đội trưởng đội tuần tra, Diêm Tự vẫn có vài phần trách nhiệm.

 

Lâm Gia hỏi: "Tình hình dưới đó thế nào?"

 

Diêm Tự đáp: "Sinh rồi."

 

Lâm Gia hỏi: "Sinh cái gì?"

 

Diêm Tự đáp: "Không rõ lắm, chắc là khối u thịt, các y tá đã cân rồi."

 

Anh thuật lại cho Lâm Gia những gì nghe được từ phòng bệnh phía dưới: "13 cân 3 lạng."

 

Thông thường, trẻ sơ sinh vừa chào đời sẽ được đo cân nặng, vì thể trọng là tiêu chí quan trọng để đánh giá sự phát triển của trẻ.

 

Nhưng ở bệnh viện phụ sản Nghi Nhạc, cân nặng rõ ràng không phải cách hợp lý để đánh giá sự phát triển của khối u.

 

Hơn nữa, một trẻ sơ sinh khỏe mạnh thông thường nặng từ 2,5 kg đến 4 kg, nếu dưới 5 cân nghĩa là suy dinh dưỡng hoặc có nguyên nhân khác, còn nếu vượt quá 8 cân thì được coi là trẻ "quá khổ" và không khỏe mạnh.

 

(2 cân = 1 kg)

 

Khối u ở phòng VIP là mười cân, khối u của ông chú tóc bạc là mười ba cân, cả hai đều vượt quá tiêu chuẩn cân nặng của trẻ sơ sinh khỏe mạnh.

 

Thế nhưng sau khi cân xong, các y tá lại rất vui vẻ.

 

Lâm Gia ngẫm nghĩ rồi nói: "Đội trưởng, trong văn phòng bác sĩ có một bảng hiệu."

 

Diêm Tự cũng nghĩ đến nó.

 

Khi anh và Lâm Gia đi tìm lời dặn bác sĩ, họ thấy một bảng hiệu trên tường có ghi "1g = 10".

 

Diêm Tự nói: "Xem ra đơn vị là gram."

 

Chỉ bên trái công thức có đơn vị, còn số '10' phía sau không có đơn vị.

 

Lâm Gia nói: "Tiền."

 

Diêm Tự nhướn mày: "Sao cơ?"

 

Lâm Gia đáp: "Phần lớn các trường hợp cân đo là để giao dịch."

 

"Cứ cho đó là tiền đi." Diêm Tự tính toán, "Một cân là 500g, mà 1g tương đương 10 đồng, nếu cân khối u mà bán, thì khối u mười cân trong phòng VIP là..."

 

Lâm Gia đáp rất nhanh: "Năm mươi ngàn."

 

Diêm Tự nhìn cậu: "Còn 13 cân 3 lạng là..."

 

Lâm Gia: "Sáu mươi sáu ngàn năm trăm đồng."

 

Diêm Tự: "Cậu tính nhẩm nhanh thật."

 

Anh phải mất vài phút mới tính ra được con số giống Lâm Gia.

 

Lâm Gia thản nhiên đáp: "Tôi làm việc liên quan đến tiền bạc mà."

 

Diêm Tự tò mò hỏi: "Thế hả, vậy cậu có giàu không?"

 

Lâm Gia: "Tàm tạm."

Bình Luận (0)
Comment