Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 75

Diêm Tự cảm thấy trình tự sai rồi. Trình tự chính xác như thế nào anh không biết, nhưng hôn môi kiểu gì cũng không nên lên sân khấu ngay từ bước đầu.

 

Trách mình không khống chế được trái tim đập rộn ràng.

 

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

 

Kể từ cái đêm mất kiểm soát đó, đã ba ngày Diêm Tự không gặp Lâm Gia, cũng không nhận được tin tức từ cậu.

 

Diêm Tự ngồi ôm di động, nằm cũng ôm di động. Soạn vô số chữ vào khung chat, xong rồi xóa sạch.

 

Anh có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Gia, lại như không biết nói gì.

 

Diêm Tự xoa mặt, nằm ngửa trên sô pha. Người quá cao, sô pha chứa không hết, cặp chân dài tủi thân rơi trên mặt đất.

 

Mở khung chat với Lâm Gia, mắt dừng lại ở ảnh chụp J0001 mờ toẹt.

 

Bỗng nhiên, Diêm Tự phát hiện một thứ.

 

Anh ngồi bật dậy, vô ý làm rơi gối ôm. Gối ôm mềm mại chạm vào chân anh, như chiếc lông hồng lướt qua lồ ng ngực.

 

Như thể phát hiện kho báu, Diêm Tự vô thức nhếch môi cười.

 

Anh phát hiện ảnh này có hình Lâm Gia!

 

Phóng to ảnh chụp, Diêm Tự hơi hơi đỏ vành tai.

 

Trong ảnh chụp, một cái khăn tắm trắng sữa quấn quanh eo Lâm Gia.

 

Diêm Tự chợt nhớ tới nụ hôn trong không gian chật chội. Nụ hôn kết thúc, Lâm Gia xoay người đi mất, bỏ lại anh đứng tại chỗ ảo não.

 

Anh biết rất rõ mục đích Lâm Gia tiếp cận và dụ dỗ anh là vì J0001, và tìm chỗ dựa. Nhưng thế giới đáy biển nhiều người như vậy, Lâm Gia lại nhìn trúng anh.

 

"Đệt."

 

Hoàn hồn, Diêm Tự cười mắng bản thân không tiền đồ, ngu chết đi được, thế mà lại đắc chí vì nguyên nhân này.

 

Anh gọi điện thoại cho một người anh em, hỏi hình tình của J0001 để phòng khi J0001 rơi xuống, cũng vì...

 

Diêm Tự không có mặt mũi nói nốt.

 

"Đội trưởng Diêm." Cấp dưới ấp úng, "Tôi phát hiện một số việc..."

 

Diêm Tự túm áo khoác vắt trên tay vịn sô pha, vừa mặc áo vừa đi ra ngoài: "Được, giáp mặt nói."

 

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu...

 

Lâm Gia thả một viên đá hình cầu vào ly, ngón tay niết mạnh vách ly, vân tay gần như dung hòa vào màu rượu thuần hậu.

 

Cậu nhìn mèo, mèo đang dùng đồng hồ điện thoại giúp Lâm Gia liên hệ làm ăn. Mấy ngày nay mèo nhận mấy đơn liền, cuộc sống xa hoa lãng phí của cậu mới có thể kéo dài đến giờ.

 

"Nhìn tôi làm gì?" Mèo cảm thấy ánh mắt Lâm Gia kỳ kỳ, cúp điện thoại liền cảnh giác chất vấn.

 

Lâm Gia không thu tầm mắt về, trước sau nhìn chằm chằm mèo.

 

Lần trước đuổi theo Diêm Tự tới chung cư, cậu không mang theo mèo, cho nên mèo không biết chuyện giữa cậu và Diêm Tự.

 

Hai kế hoạch triển khai song song, cả hai đều đã có kết quả.

 

Tuyến thu thập chứng cứ: Khi mèo ngủ có thói quen ôm đồ vật, Diêm Tự cũng thế; Mèo thích ăn thịt không thích rau, Diêm Tự cũng thế; Mèo bị dị ứng phấn hoa, Diêm Tự cũng thế.

 

Tuyến tình cảm: Diêm Tự khàn giọng hỏi ngược, 'Nếu tôi có d*c vọng thì sao'.

 

Lâm Gia đã đến được giai đoạn thắng lợi, kế tiếp là thúc đẩy mèo và bản thể dung hợp, thu hoạch phương pháp rời khỏi thế giới đáy biển.

 

Cậu nhấp một ngụm rượu, nhấm nháp hương vị tinh khiết thơm nhẹ giữa môi răng. Ánh mắt vẫn nhìn mèo không nhúc nhích, làm mèo sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

 

Vào khoảnh khắc mèo và Diêm Tự dung hợp, Diêm Tự sẽ biết vì sao cậu xuất hiện ở thế giới đáy biển, biết cậu ném mèo vào mặt phó trưởng Trần là vì dung hợp, biết câu hỏi han và sự quan tâm chỉ là một thủ đoạn thao túng, biết cậu chủ động tiếp cận chỉ vì rời đi.

 

Đây là tác dụng phụ không thể tránh khỏi khi dung hợp.

 

Cậu sẽ được ưu ái vì gương mặt Diêm Tự rất hợp gu cậu. Người như Diêm Tự sẽ lý giải sự gần gũi của cậu là vì cảm thấy áy náy và có cảm tình.

 

Cho nên Lâm Gia chưa bao giờ để ý cũng không lo tác dụng phụ sẽ ảnh hưởng bước chân cậu.

 

Người ham sắc thì thỏa mãn d*c vọng, kẻ tham tiền thì tặng tiền bạc, người thuần khiết thì ban ph át tình yêu. Đó là công thức kiểm soát đơn giản nhất.

 

Cậu vẫn luôn là loại người này, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

 

Nhưng có lẽ do cái hôn ấy quá ngây thơ quá ngây ngô, Lâm Gia có hơi không đành lòng.

 

Cậu không rõ chút trắc ẩn trong lòng mình là gì. Có thể là không nỡ thấy sự thất vọng trên mặt Diêm Tự, cũng có thể là không nỡ lui trở lại khởi điểm mối quan hệ, phủi bỏ chút cảm tình mới vừa nảy sinh của Diêm Tự.

 

Cho nên cậu chậm chạp không hành động.

 

Lâm Gia quy tội cho cái hôn.

 

Như lúc ở trong Bụng cá, cậu từng nói với Diêm Tự, hôn môi sẽ thúc đẩy não bộ sản xuất Dopamine và Endorphin.

 

Bên ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách rơi, cùng thời gian đó, Diêm Tự dầm mưa chạy vội, tìm lý do chính đáng để gặp nhà tư bản. Mà nhà tư bản ở khách sạn suốt sáu ngày, chờ lượng hormone dư thừa trong não tan bớt.

 

Nhà tư bản đèn đường là như vậy, lý trí đến mức gần như vô tình.

 

"Diêm Tự." Lâm Gia buông ly rượu, gọi một tiếng.

 

Mèo nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy bóng Diêm Tự.

 

"Mèo ngu." Lâm Gia bình tĩnh mà nói, "Tao đang kêu mày."

 

Lúc mang mèo rời khỏi khách sạn, Lâm Gia cầm theo một cây dù màu đen, đi vào màn mưa như một con cú đêm lẩn khuất.

 

Tránh khu vực tầng mây rơi xuống, Lâm Gia tới chung cư nhà Diêm Tự.

 

Cậu ngửa đầu nhìn cửa sổ đen sì, không biết Diêm Tự đang ngủ hay không ở nhà.

 

Mèo uể oải chán nản ngồi xổm trên vai Lâm Gia: "Diêm Tự là bản thể của tôi thật hả? Cậu có nhầm không, tôi từng nói với cậu tôi rất ghét anh ta, làm gì có ai ghét bản thân mình."

 

Lâm Gia không trả lời, xoay người đi cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mua một lon bia. Chỉ có một lon, Diêm Tự một ly là gục, một lon là đủ. Chờ Diêm Tự say sẽ là lúc mèo dung hợp với bản thể. Chuốc say Diêm Tự là cách dung hợp nhanh gọn nhất, bằng không Lâm Gia sẽ phải tốn công giải thích dài dòng.

 

Cậu ngựa quen đường cũ đi lên lầu, đứng ở lối đi nhỏ, duỗi tay gõ cửa.

 

Mèo rũ đầu đứng bên chân cậu, móng vuốt nắm lông mình, dùng động tác thuyết minh bản thân không thể tiếp thu sự thật này.

 

Gõ vài cái, trong phòng yên tĩnh, không ai mở cửa.

 

Mèo nói: "Hình như không có ai, hay là chúng ta về trước đi. Diêm Tự là tôi... Ôi trời ạ, hay là quan sát thêm xem sao? Ý tôi không phải là tôi không tin cậu, nhưng mà nhận sai người sẽ rất phiền, không phải cậu ghét nhất là phiền toái sao?"

 

Lâm Gia cúi đầu liếc mèo, rồi nhìn cửa đóng chặt.

 

"Không có người." Cậu nói.

 

Mèo chớp lấy cơ hội: "Về hả?"

 

Lâm Gia: "Về đi."

 

Di động kêu ong ong. Tai mèo giật giật, không nói Lâm Gia di động đang rung.

 

Hình như Lâm Gia không nghe thấy.

 

Một người một mèo đi đến trước thang máy, phía sau 'cạch' vang tiếng mở cửa. Ánh sáng tràn vào lối đi, một bóng người cao lớn thẳng tắp chiếu xuống mặt đất.

 

Bóng người cầm di động đang thực hiện cuộc gọi. Tút... tút... âm thanh từ cửa bay tới thang máy.

 

"Ra ngoài không mang di động?"

 

Lâm Gia và mèo xoay người, nhìn Diêm Tự không xương dựa vào khung cửa. Thấy một người một mèo nhìn lại đây, anh lắc lắc di động trong tay.

 

"Không phải bên ngoài đang mưa à, trễ rồi sao lại đến đây?" Ánh mắt Diêm Tự đầu tiên dừng trên mặt Lâm Gia vài giây, theo sau hạ mắt nhìn thấy lon bia trong tay Lâm Gia.

 

Suy nghĩ đầu tiên của Diêm Tự là Lâm Gia tới tìm anh uống bia, ngay sau đó ý thức được điều bất thường.

 

Trước không nói bia rẻ tiền ở cửa hàng tiện lợi có lọt vào mắt Lâm Gia hay không, dù đêm nay tới tìm anh uống bia thật cũng không nên chỉ có một lon.

 

Diêm Tự thoáng chốc đứng thẳng lưng, đi đến gần Lâm Gia, trầm giọng dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

 

Lâm Gia ngước mắt, hỏi: "Tôi đánh thức đội trưởng Diêm?"

 

"Không sao." Diêm Tự ậm ừ, truy vấn, "Cậu... Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

 

Lâm Gia nhàn nhạt: "Tôi thì xảy ra chuyện gì được, là có việc muốn nói cùng đội trưởng Diêm."

 

Diêm Tự không yên tâm, quan sát biểu cảm Lâm Gia. Lối đi nhỏ quá tối, anh lại chặn sáng, không thể nhìn rõ nét mặt Lâm Gia.

 

"Chuyện gì?" Diêm Tự ngồi cạnh bàn ăn, nhìn Lâm Gia đối diện.

 

Lâm Gia đặt lon bia trên bàn, ngẩng đầu đón lấy tầm mắt Diêm Tự.

 

Không biết có phải do đèn quá sáng hay sao, cậu phát hiện sắc mặt Diêm Tự hơi trắng, môi cũng không có sắc máu.

 

"Khoảng thời gian trước." Ngón cái Lâm Gia vuốt v3 lòng viền ngón trỏ, "Tôi phát hiện mèo của tôi khác thường."

 

"Bánh mì gối?" Diêm Tự nhìn về phía con mèo bên chân Lâm Gia, "Khác thường chỗ nào?"

 

Lông xù xù, mập ú, rất đáng yêu.

 

Lâm Gia: "Biết nói."

 

Diêm Tự: "......"

 

Diêm Tự hỏi: "Trước khi tới đây cậu uống rượu? Uống bao nhiêu rồi?"

 

Anh nhớ trong nhà có sữa bò, nghe nói sữa bò có thể giải rượu.

 

Lâm Gia nhìn Diêm Tự lục đông tìm tây khắp nhà, ngồi xổm trước TV, kéo mấy cái ngăn tủ TV.

 

Lâm Gia nhìn bóng lưng Diêm Tự, mở miệng: "Mèo nói với tôi, nó là 'ý niệm' rời khỏi thế giới đáy biển của một người nào đó. Bởi vì cách xa bản thể, ký ức của nó đang dần biến mất. Nó và tôi giao kèo với nhau, tôi giúp nó tìm kiếm bản thể, nó đồng ý sau khi dung hợp nó sẽ giúp tôi rời khỏi nơi này."

 

Trong tầm nhìn, Diêm Tự dừng tay.

 

Lâm Gia vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng cứng đờ của Diêm Tự: "Thông qua quan sát, đội trưởng Diêm, anh chính là người tôi muốn tìm."

 

Bầu không khí như bị đóng băng. Qua hồi lâu, Diêm Tự đứng lên, quay người lại: "Nhầm à?"

 

Thấy Diêm Tự nói như vậy, mèo lập tức ồn ào: "Đúng vậy, nhầm rồi."

 

Nghe thấy mèo nói chuyện, sắc mặt Diêm Tự dần trở nên khó coi.

 

Lâm Gia nhìn anh: "Anh coi thế giới đáy biển là nơi mình thuộc về, bởi vì anh đã đánh mất ý niệm."

 

"Mà mèo." Nhắc đến mèo, Lâm Gia không nhìn mèo, vẫn nhìn Diêm Tự, "Là mong muốn rời đi của anh. Nó vô duyên vô cớ ghét anh, thật ra không phải nó ghét anh, mà là ghét anh vừa lòng với hiện trạng của mình."

 

Mèo ngây ngẩn cả người.

 

Nó muốn nói phân biệt kiểu gì, nhưng nó mất quá nhiều ký ức, theo thời gian trôi đi, năng lượng của nó cũng từ từ biến mất, qua một thời gian nữa, khả năng cao nó sẽ không còn tồn tại.

 

Nó không thể tự hỏi được nhiều, cho nên nó không thể phản bác được kết luận không chê vào đâu được của Lâm Gia.

 

"Đội trưởng Diêm thấy đấy." Lâm Gia nói, "Mèo biết nói chuyện."

 

Diêm Tự ngồi trở lại ghế dựa, đặt sữa bò trong tay lên bàn. Ngẩng đầu nhìn Lâm Gia, rồi nhìn lon bia trước mặt Lâm Gia.

 

Anh cúi người cầm lấy lon bia, vừa khui vừa cười nói: "Chậc, cuối cùng cũng hiểu cậu muốn làm gì."

 

Thế giới đáy biển nhiều người như vậy, không phải Lâm Gia cố tình nhìn trúng anh.

 

Là bởi vì mèo, bởi vì một ý niệm.

 

"Bây giờ chắc là tôi nên say quắc cần câu, tiện cho tôi và bánh mì gối... Ý niệm của tôi dung hợp đúng không." Diêm Tự buồn buồn uống một ngụm, lúc giơ tay lau bia dính khóe miệng thì thấy Lâm Gia nhăn mày.

 

"Diêm Tự." Thanh âm người này vẫn lạnh như xưa, "Sau khi rời khỏi thế giới đáy biển, tôi sẽ bồi thường cho anh. Muốn bao nhiêu tùy anh ra giá."

 

Diêm Tự nhướng mày, rất hứng thú mà nói: "Nghe có vẻ cậu rất giàu."

 

Lâm Gia: "Tạm."

 

Diêm Tự xùy: "Cậu không phải kế toán đâu nhỉ."

 

Không đợi Lâm Gia trả lời, anh xua tay tỏ vẻ không sao cả, ngửa đầu uống nốt lon bia Lâm Gia mang đến.

 

---

 

Tác giả có lời nhắn:

 

Qua một khoảng thời gian nữa mèo mới có thể dung hợp~

Bình Luận (0)
Comment