*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho dù suy đoán từng xuất hiện trong lòng vô số lần, nhưng khi Chu Từ Bạch chính tai nghe được những lời này từ miệng của Cố Ký Thanh, tâm tình của cậu vẫn chấn động đến tột đỉnh.
Tại sao Cố Ký Thanh lại thích cậu?
Rõ ràng hai người bọn họ gặp nhau chưa được bao lâu.
Mà cậu tin chắc rằng lần đầu tiên Cố Ký Thanh trèo lên giường cậu, anh giải thích là mình không có ý nghĩ gì khác, cậu tin tưởng lời của anh.
Vậy có nghĩa là, anh đã nảy sinh tình cảm với cậu trong vòng nửa tháng ngắn ngủi này sao?
Thế nhưng nửa tháng qua cậu đâu có làm gì?
Trừ hai lần không vừa mắt với những kẻ ác muốn bắt nạt anh.
Lẽ nào là do hai lần ra tay giúp đỡ đó?
Nghĩ đến cái tối mà mình giúp Cố Ký Thanh thoát khỏi Hạ Sưởng Chi, nhớ đến lời nhắc tới cái tên zhouzhou trong cuộc điện thoại của anh sau đó, bóng dáng cô đơn của anh tựa như có thêm chút an ủi.
Lại nhớ đến lần thứ hai cậu ra tay cứu anh khỏi tay Lý Vọng, lúc đó Cố Ký Thanh nghiêm túc nhìn cậu, ánh mắt của anh khi bảo với cậu rằng – không phải ai cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ người khác – mới bình tĩnh dịu dàng làm sao.
Sau đó nữa, cậu nghe được mấy lời nói ngắn gọn của anh cả về hoàn cảnh trong nhà Cố Ký Thanh, anh là con trai riêng của vị phu nhân thứ hai nhà họ Cố, cuộc sống mấy năm qua chắc cũng không dễ dàng.
Cuối cùng, cậu nghĩ đến câu nói mơ màng mang theo nỗi tủi thân ‘Chỉ Chỉ chỉ có cậu’ ban nãy.
Ngón tay Chu Từ Bạch bỗng nhiên siết chặt.
Chỉ có người từ nhỏ đến lớn chưa từng được thiên vị, mới có thể dễ dàng để những hành động nhìn qua chẳng mấy thu hút ấy ở trong lòng, quý trọng nó.
Giống như cậu trong suốt hai tháng trời bị xa lánh lúc chuyển trường, nữ thần là người duy nhất trao lòng tốt cho cậu, thế nên cậu mới tim đập thình thịch, nhớ mãi không quên.
Nhưng chuyện cậu đã làm cho Cố Ký Thanh chẳng đáng là gì so với những chuyện nữ thần làm cho cậu năm ấy.
Thậm chí cậu còn từng hiểu lầm anh.
Vậy thì trước giờ người con trai này đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào?
Chu Từ Bạch nghĩ tới đây, nhất thời quên bẵng đi suy nghĩ Cố Ký Thanh thích cậu sẽ gây ra những tình cảnh bối rối phản cảm thế nào, cậu chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt yếu ớt trên lòng bàn tay mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó chịu khác lạ.
Thậm chí, cậu còn muốn giơ tay nhẹ vuốt lên hàng lông mày đang cau nhẹ.
Cậu nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy thật.
Sau đó Cố Ký Thanh mở mắt ra.
Cố Ký Thanh gối lên tay phải của Chu Từ Bạch, nhìn bàn tay cậu vừa mới chạm tới hàng lông mày của mình, mịt mờ chớp mắt.
Chu Từ Bạch: “...”
Mẹ nó!
Cậu điên rồi sao?!
Rõ ràng cậu là một thẳng nam cơ mà, nếu Cố Ký Thanh thích cậu thì cậu phải nhanh chóng tránh những hành động gây ra suy nghĩ không nên, sao lại động tay động chân với anh được chứ?!
Chu Từ Bạch ý thức được hành vi của cậu lúc nãy có bao nhiêu hoang đường, nhanh chóng thu tay lại, cố gắng tỉnh táo ném ra một câu: “Tôi sờ một chút, hình như anh sốt rồi, để tôi đi mua thuốc”. Cậu tiện tay quơ lấy một cái áo khoác, nhanh chóng tông cửa xông ra.
Quả thực có thể miêu tả là bỏ chạy trối chết.
Cố Ký Thanh chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã qua: “…”
Xem ra Chu Từ Bạch rất sợ người đồng tính.
Anh không thích cảm giác mang tới phiền phức cho người khác, thế nên anh co vào trong chăn, quyết định giữ khoảng cách với Chu Từ Bạch càng xa càng tốt.
Sau đó, cánh cửa lại bị mở ra thêm lần nữa.
Chu Từ Bạch đứng bên cửa, hơi mất tự nhiên hỏi: “À thì, anh có muốn ăn gì không?”
Cố Ký Thanh nói khẽ: “Không cần ph…”
Ọt—–
Chữ ‘phiền’ còn chưa nói xong, cái bụng của anh đã phát ra âm thanh phù hợp với hoàn cảnh.
“…”
Một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào nỗi im lặng đầy lúng túng.
Chu Từ Bạch: “Sườn xào chua ngọt có được không?”
Cố Ký Thanh: “Cảm ơn cậu”.
Nghe được câu trả lời xong, Chu Từ Bạch liền đi ra ngoài.
Cố Ký Thanh mệt mỏi co vào trong chăn thêm lần nữa, đồng thời ngẫm nghĩ, chờ sau khi khỏi bệnh rồi anh sẽ tiếp tục giữ khoảng cách với Chu Từ Bạch sau.
Dù sao tính tình của Chu Từ Bạch tốt như vậy, cậu sẽ không nổi giận với anh đâu.
Cố Ký Thanh không phát hiện ra, khó có khi nào trong lòng của anh có thể sinh ra được chút ích kỷ nho nhỏ như vậy. Anh quấn chặt lấy chăn, mơ màng ngủ thiếp đi.
Mà Chu Từ Bạch đi xuống dưới tầng mua thuốc xong mới nhớ ra hiện giờ mới có ba giờ chiều, giờ ăn trưa đã qua mà giờ ăn tối chưa đến, nhà ăn không có món gì ra hồn, gọi thức ăn ngoài thì sợ Cố Ký Thanh đang bị bệnh, ăn đồ dầu mỡ vào miệng khó chịu.
Thế là lúc trông thấy hộp sườn đông lạnh trong siêu thị của trường học, cậu nhịn một lát, cuối cùng nhịn không được, chọn thêm một hộp trứng gà, một bó cải chíp mang về ký túc xá.
Dù sao sau này nhất định cậu sẽ nói chuyện thật rõ ràng với Cố Ký Thanh, sau đó giữ khoảng cách với anh đàng hoàng, không cần vội vã nói rõ trong mấy ngày anh bị ốm.
Chứ không để cho ông nội biết được chuyện cậu dám bỏ mặc một bệnh nhân không nơi nương tựa, chắc chắn ông sẽ giơ gậy chống quật chết cậu.
Chu Từ Bạch cảm thấy cậu có đầy đủ lý do chính đáng, thế là cậu mặt không đổi sắc xắn tay áo lên, vác theo cái nồi tới.
Thanh Đại là một trường học có tình người, tầng nào trong chung cư Tử Kinh cũng được sắp xếp một khu vực sinh hoạt, ngoài máy giặt bàn ghế còn có bếp từ, lò vi sóng dành cho những sinh viên muốn tự giải quyết bữa cơm.
Khai giảng năm nhất đại học, Lộ Bình tràn đầy hào hứng mua về một bộ nồi, nói là dùng để nấu lẩu.
Về sau nồi lẩu chẳng dùng được mấy lần, cuối cùng chỉ có mình Chu Từ Bạch thường đem nó ra cải thiện cơm nước.
Mặc dù gia cảnh của Chu Từ Bạch tốt, nhưng khi còn bé cậu đã từng lớn lên ở trong quân đội cùng với ông nội, chuyện gì cũng phải tự mình làm, giặt quần áo nấu cơm không thể làm khó cậu.
Sườn non trong siêu thị trường còn lại không tới nửa kg, gần như không thể làm nổi món gì, cậu định làm cho Cố Ký Thanh một bát sườn xào chua ngọt nho nhỏ.
Cậu chặt xương thành những miếng nhỏ, luộc qua, ướp gia vị, chiên sườn lên, đặt sang bên cạnh đun cho nước sốt sệt lại. Sau đó Chu Từ Bạch đặt một nồi nước sôi, chuẩn bị bỏ mỳ vào, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một tiếng gào lớn: “Ôi mẹ nó chứ! Lão Tứ à! Mày lén lút ăn vụng sau lưng bọn tao đó hả!!!”
Bàn tay cầm gói mỳ sợi của Chu Từ Bạch run một cái, rào rào rào, toàn bộ gói mỳ 1kg đổ vào nồi hết sạch.
Thế là một giây sau Lộ Bình đã lệ nóng tuôn trào bày tỏ: “Ôi ôi ôi, hóa ra không phải mày ăn mảnh một mình, còn nấu cho cả bọn tao nữa. Lại còn có sườn xào chua ngọt cơ à, ôi, lão Tứ à, mày tốt bụng quá, nhớ làm cho tao thêm một quả trứng chần nước sôi nha”.
Vương Quyền: “Ta cũng muốn trứng chần.”
Trần Kỷ: “Tao không thích trứng, mày cho tao thêm hai miếng sườn là được.”
Gọi món xong, mấy tên ngốc kia vui sướng đi về phòng.
Còn lại Chu Từ Bạch vốn nghĩ mấy miếng sườn này chẳng đủ cho mình Cố Ký Thanh ăn, đứng im tại chỗ, sắc mặt đen sì.
Đám người này có mũi chó hả, ngửi thấy mùi ở chỗ nào là nhào tới chỗ đó.
Nhưng cậu không thể nói bữa cơm nhỏ này là cậu làm riêng cho Cố Ký Thanh, không thì với cái đầu óc của lũ bạn này, chúng nó sẽ suy nghĩ linh tinh ra đủ thứ chuyện.
Nghĩ tới chuyện Cố Ký Thanh sẽ hiểu lầm, nét mặt Chu Từ Bạch lại càng đen hơn.
Được rồi, nấu cho tất cả cũng được, ai cũng có một bát thì không thể nghĩ đến chuyện mình thiên vị cho Cố Ký Thanh, mà Cố Ký Thanh cũng không hiểu lầm bất cứ chuyện gì.
Lúc đầu cậu cũng đâu có ý định nấu vì Cố Ký Thanh.
Cậu chỉ định tiện tay chăm sóc bạn cùng phòng thôi mà.
Chăm sóc một người bạn cùng phòng, chăm sóc vài người bạn cùng phòng, đâu có gì khác nhau, đối xử bình đẳng là được.
Chu Từ Bạch nghĩ nghĩ, nâng đũa, gắp mỳ thành năm bát, sau đó bắt đầu chia đĩa sườn không được mấy miếng kia.
Lộ Bình một miếng, Cố Ký Thanh một miếng.
Trần Kỷ một miếng, Cố Ký Thanh một miếng.
Vương Quyền một miếng, Cố Ký Thanh một miếng.
Cậu một miếng, Cố Ký Thanh một miếng.
Còn thừa lại hai miếng, Cố Ký Thanh đang bị ốm, ưu tiên thêm một miếng. Cậu vất vả nấu nãy giờ, ưu tiên thêm một miếng.
Nhưng cậu không thích ăn đồ chua ngọt, miễn cưỡng nhờ Cố Ký Thanh ăn hộ cậu đi.
Thôi, miếng trong bát cậu cũng cho Cố Ký Thanh luôn vậy.
Chu Từ Bạch cảm thấy mình chia thật công bằng, mặt không đổi sắc giấu sáu miếng sườn xuống dưới đáy bát của Cố Ký Thanh.
Nhìn qua đúng là mỗi người một miếng, công bằng biết bao.
·
Cố Ký Thanh bị cuộc điện thoại của Doãn Lan đánh thức.
“Alo, Chỉ Chỉ à, mấy ngày nữa mẹ sẽ mang Chúc Chúc tới Bắc Kinh, vừa lúc Giáng Sinh cũng tới. Mẹ sẽ thuê khách sạn ở gần trường học của con, mẹ xin nghỉ giúp con vài ngày, con sang ở với mẹ nhé? Không làm phiền đến tiến độ học tập của con chứ? Hay là chỉ cần tối đến con sang đây ăn cơm cùng mẹ, mẹ con ta tâm sự một hồi. Mẹ nhớ con lắm”.
Giọng điệu của Doãn Lan dịu dàng trước sau như một, thậm chí còn mang theo sự cầu xin hèn mọn, chỉ sợ con trai từ chối bà.
Như một người mẹ tha thiết yêu thương con cái.
Cố Ký Thanh cố che giấu chất giọng khàn khàn, dịu dàng đáp lại: “Dạ, vâng, mẹ có muốn con ra sân bay đón mẹ không ạ?”
“Không cần đâu, anh trai con đã nói hôm đó sẽ bảo người đến đón mẹ. Anh con còn đặt cả phòng khách sạn cho con rồi. Đó, con xem, anh con vẫn còn nhớ thương tới con lắm”. Doãn Lan dường như không phát hiện ra giọng nói khác thường của Cố Ký Thanh, còn mang theo ý cười, dịu dàng nói về một người khác.
Cố Ký Thanh không lên tiếng.
Doãn Lan lại hỏi: “Nhưng còn Chúc Chúc thì phải làm sao bây giờ, cho dù có thể dẫn nó vào khách sạn vài ngày, nhưng sau khi mẹ đi rồi, nó cũng không có chỗ ở. Hay mẹ thuê cho con một căn nhà trước nhé, sắp xếp cho Chúc Chúc vào ở trước, để thức ăn đủ cho nó, rảnh rỗi thì con lại trông coi, có được không con?”
“Không cần đâu mẹ, Chúc Chúc dính người, để nó một mình trong nhà nó sẽ không vui. Mà con cũng nói chuyện với bạn con xong rồi, con sẽ tạm thời gửi Chúc Chúc bên đó, chờ học kỳ sau dọn ra con sẽ đón nó về”.
Đầu óc Cố Ký Thanh choáng váng nặng nề, nhưng lúc nói ra những lời này anh vẫn cố hết sức duy trì bình tĩnh, không muốn để Doãn Lan nhìn ra sự khác lạ, làm cho bà lo lắng.
Cuối cùng, Doãn Lan không hề phát hiện ra sự khác lạ của anh thật, bà nhẹ nhàng nói vài lời quan tâm xong thì cúp điện thoại.
Điện thoại vừa bị tắt, Vương Quyền, Lộ Bình đã mỗi người bưng một cái bát nóng hổi, vừa rên vừa thổi, nhanh chóng mở cửa chạy vào.
Vương Quyền bỏ bát xuống bàn, vội nắm hai tai lên tai, nói: “Ôi mẹ ơi, cái bát này nóng quá đi mất, nhưng mà mày xem, bát mỳ này thơm quá đi, nhìn cũng đẹp mắt nữa”.
Vương Quyền nếm thử một miếng: “Ừm, vị cũng ngon lắm, Chu Tổng à, mày có tài năng quá, bạn gái sau này của mày có phúc biết bao”.
Vương Quyền ở phòng bên, chỉ sang bên này ăn chực, bày tỏ tao rất hài lòng.
Chu Từ Bạch thì đen mặt, bưng bát đi thẳng qua người cậu ta, dừng lại trước giường của Cố Ký Thanh, đưa bát tới.
Cố Ký Thanh nhìn bát mỳ nóng hổi có cả sườn chua ngọt trước mặt, khó hiểu chớp chớp mắt.
Chu Từ Bạch mặt không đổi sắc: “Nhà ăn không còn sườn chua ngọt”.
Cho nên cậu tự mình làm một bát?
Cố Ký Thanh nhận bát, dùng đũa gắp lên, liền trông thấy ngay đám xương sườn giấu bên dưới. Anh đang định hỏi thăm thì bỗng nghe tiếng kêu thảm thiết từ giường dưới truyền lên.
“Không phải chứ, Chu Tổng ơi, tại sao toàn là rau xanh thế này?! Sườn của tao đâu?!” Vương Quyền đảo qua đảo lại không tìm được miếng xương sườn thứ hai, lập tức khóc to.
Lộ Bình và Trần Kỷ theo sát phía sau: “Không phải chứ, tao cũng chỉ có một miếng! Còn không có thêm thịt!”
Trong phòng ký túc, tiếng heo kêu đầy trời.
Cố Ký Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua những miếng sườn non đầy đặn nằm dưới bát mỳ của mình, dừng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch mới bị vạch trần trò khôn vặt, nóng bừng mặt, vội buông tay ra, xoay người nhìn đám anh em đang oán than, lạnh mặt bảo: “Mỗi người một miếng, không thích thì nhịn”.
“Hu hu, có ăn mà”.
Ba kẻ ngoan ngoãn cúi đầu.
Chu Từ Bạch mím môi ngồi xuống, ăn bát mỳ đến một miếng sườn cũng không có của mình.
Mà Cố Ký Thanh ngồi trên giường, có thể trông thấy hết nửa gương mặt nghiêng đang nhăn nhó không được tự nhiên của cậu, cùng với cái bát không có một miếng sườn nào.
Anh im lặng, cúi đầu nở nụ cười.
Cố Ký Thanh lấy điện thoại di động ra, nhắn tin: [Cảm ơn cậu.]
Sau đó anh nhớ tới phong cách nói chuyện trên Wechat của Chu Từ Bạch, lại gửi thêm một cái mặt: [~(^з^)~]
Chu Từ Bạch dùng một tay trượt màn hình lên xem tin nhắn, sững lại, sau đó vùng cổ của cậu lập tức khó mà khống chế được, đỏ bừng lên.
Cố Ký Thanh dám gửi cái biểu tượng cảm xúc này cho cậu!
Không được, chờ chút nữa nhóm Vương Quyền đi, cậu nhất định phải nói rõ ràng cho Cố Ký Thanh nghe, cậu đối xử với anh chỉ như một người bạn cùng phòng bình thường, không hề có tâm tư khác, cả đời này cậu sẽ không thích con trai.
Miễn cho sau này hiểu lầm ngày càng chồng chất, càng để lâu càng phiền phức, lỡ đâu Cố Ký Thanh thực sự quyết tâm thì làm gì cũng không kịp.
Chu Từ Bạch càng nghĩ, tim càng đập nhanh, càng nghĩ tim đập càng mạnh, cuối cùng cậu không dám nghĩ thêm nữa, cắm mặt vào ăn, sau đó cậu phát hiện ra sốt chua ngọt cậu làm hôm nay hình như hơi quá vị.
Ngọt đến ngấy cả người.
·
Bên kia Vương Quyền ăn uống rất hài lòng, ăn rồi vẫn không quên nghề cũ: “À này, Cố Cố, tôi nghe nói hôm nay ông tới tham gia hoạt động tình nguyện nên mới bị ốm đúng không?”
“Ừ”. Cố Ký Thanh ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi uống nước mỳ.
Từ góc nhìn ngưỡng mộ của Vương Quyền, cậu ta nhận ra cái bát còn lớn hơn mặt của anh, không nhịn được ‘chậc’ một tiếng: “Không hổ là người đẹp nhất khoa Tự Nhiên, đẹp người lại còn đẹp nết, cho nên tôi có một người anh em cực kỳ hợp với ông đấy”.
Cố Ký Thanh mới quen cậu ta mười ngày đã được giới thiệu ba đối tượng: “.”
Anh có linh cảm xấu.
Quả nhiên một giây sau, Vương Quyền cầm điện thoại lên: “Ông nhìn này, đây là ảnh chụp của anh ấy đó, đẹp trai không? Học y ở Bắc Đại bên cạnh, học thẳng lên Tiến sĩ, lớn hơn chúng ta ba tuổi, độc thân, dáng dấp đẹp miễn chê, hơn nữa còn mở cửa hàng thú cưng ở gần trường học, không màng kiếm tiền, chỉ một lòng muốn nhận nuôi vài chú cún chú mèo hoang. Ầy, đây, ảnh chụp cửa hàng của anh ấy nè, nhìn cũng không tệ ha”.
Đúng là không tệ, người cũng đẹp trai, còn thích cười, nhìn qua gọn gàng lại lịch sự.
Nhưng mà Cố Ký Thanh hoàn toàn không có ý nghĩ này.
Trước đó anh còn cảm thấy có người nhờ Vương Quyền giới thiệu, anh cứ tạm đồng ý thêm Wechat để không khiến Vương Quyền khó xử.
Nhưng mắt thấy Vương Quyền nhất quyết phải giải quyết vấn đề độc thân của anh, Cố Ký Thanh quyết định lễ phép từ chối: “Điều kiện rất tốt, nhưng mà tạm thời tôi chưa có ý nghĩ này”.
“Vì sao chứ! Bảo vật nhân gian như ông mà để độc thân mãi thế này chắc chắn chính là tổn thất lớn nhất của toàn bộ nhóm 1!” Vương Quyền vô cùng khó hiểu.
Cố Ký Thanh: “…”
Anh không biết mình nên uyển chuyển bày tỏ thế nào. Anh thấy yêu đương chính là một chuyện vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, vừa phiền phức lại vừa mệt mỏi, cho nên anh không có hứng thú với nó.
Mà khoảng thời gian ngắn ngủi anh im lặng này, cái đầu nhỏ thông minh của Vương Quyền lập tức bừng lên ánh sáng.
Cậu ta vỗ đùi: “Tôi biết rồi! Cố Cố, ông có người mình thích rồi đúng không! Cho nên tôi giới thiệu ai ông cũng không vừa mắt?”
Lời nói vừa dứt, Cố Ký Thanh còn chưa kịp mở miệng, người đang ngậm mỳ bên kia – Chu Từ Bạch đã dừng mọi hành động.
Sau đó, Vương Quyền nhìn dáng vẻ Cố Ký Thanh muốn nói lại thôi, lập tức càng thêm chắc chắn: “Tôi biết rồi! Ôi, không sao đâu, tôi chỉ sợ ông có điều kiện quá tốt, không vừa mắt ai, cuối cùng cứ độc thân mãi, gặp phải loại người như Hạ Sưởng Chi cũng không ai bảo vệ ông được nên mới vội vã giới thiệu người cho ông làm quen. Nếu ông đã có người mình thích, thế thì tôi sẽ xin lỗi bạn tôi thôi”.
Cố Ký Thanh – cái gì cũng chưa nói: “…”
Đâm lao thì phải theo lao: “Được”.
Bàn tay đang cầm đũa của Chu Từ Bạch đã dùng sức đến trắng bệch cả ra.
Mắt thấy Vương Quyền còn định nói gì đó, cậu đứng bật dậy, lạnh mặt giật bát đũa từ tay Vương Quyền: “Được rồi, ăn xong thì về phòng đi, còn hai người chúng mày nữa, chơi game thì sang phòng bên mà chơi, Cố Ký Thanh uống thuốc xong phải đi ngủ”.
Nói xong, bát đũa của Trần Kỷ và Lộ Bình cũng bay theo.
Vương Quyền, Trần Kỷ, Lộ Bình ăn chưa no mà bát đũa đã bị thu mất: “?”
Sao mà đột nhiên bọn họ cảm nhận được, gần đây Chu Từ Bạch buồn vui thất thường quá vậy.
Chẳng qua khi nhìn sang Cố Ký Thanh ngồi xếp bằng ăn mỳ trên giường, dáng vẻ mệt mỏi ốm yếu, họ lại nghĩ à Chu Từ Bạch nói đúng ha, không nên quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi thì hơn.
Thế nhưng vẫn có chỗ là lạ.
Ba người nghĩ nửa ngày không ra, cuối cùng chỉ có thể gật gù lắc đầu quay về ký túc của Vương Quyền, tiếp tục chơi game.
Còn lại Chu Từ Bạch đang thu dọn bát đũa để lại, đứng trước giường của Cố Ký Thanh, nghiêm túc nhìn anh, thấp giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Cố Ký Thanh đang gặm sườn ngẩng đầu lên: “?”
Miệng anh không rảnh, chóp mũi và đuôi mắt lộ ra sắc hồng khác lạ, đôi mắt chớp chớp, trông rất đáng thương.
Chu Từ Bạch đã chuẩn bị thái độ nghiêm túc lạnh lùng nhất để nói ra lời từ chối: “…”
Thôi được rồi, Cố Ký Thanh cũng có nói rõ anh ấy thích mình đâu, chứng tỏ tạm thời anh ấy không có ý định gì khác, nói vài lời bâng quơ thôi là được.
Chu Từ Bạch luôn cảm thấy thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Đã thích người ta thì một mực phải thích, cho dù xấu hổ cũng phải biểu đạt tình cảm của mình ra.
Không thích thì nhất định không được dây dưa dài dòng, dứt khoát bổ một đao, tránh để người ta lãng phí tình cảm không nên trên người cậu.
Cho nên trước giờ cậu luôn từ chối người theo đuổi một cách lạnh lùng và dứt khoát, thậm chí có thể nói là vô tình.
Nhưng không biết vì sao lần này mở miệng lại khó khăn đến lạ.
Cậu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng hơi mím môi, tránh ánh mắt người ta, thấp giọng nói: “Bát sườn này tôi làm cho anh chỉ vì anh bị ốm, cần bổ sung dinh dưỡng, anh đừng nghĩ nhiều”.
Không phải thế thì sao?
Cố Ký Thanh hoàn toàn không nghĩ nhiều, gặm cục xương sườn nhỏ, nghĩ đương nhiên là như vậy, tiếp tục chớp chớp mắt.
Hành động của anh rơi vào trong mắt Chu Từ Bạch lại thành anh đang không hiểu lời cậu muốn nói.
Thế là Chu Từ Bạch siết chặt bàn tay rủ xuống bên người, lại mở miệng: “Thật ra mà nói, với một số người ít khi được người khác quan tâm bảo vệ, thường sẽ sinh ra một chút cảm xúc cảm động và dựa dẫm vào kẻ đầu tiên đứng ra bảo vệ mình, thậm chí còn vượt qua cảm xúc ấy trở thành thích, đó là chuyện thường tình trong tình cảm của mỗi con người. Giống như tôi hồi còn học cấp hai vậy, tôi thích một nữ sinh, thậm chí đến tận giờ vẫn thích cô ấy, đồng thời còn nghĩ, nếu như có ngày được gặp lại, nhất định tôi sẽ tỏ tình với cô ấy, cô ấy đồng ý rồi thì cả đời này tôi nguyện lòng ở bên người ta”.
Lúc cậu nói những lời này, cậu nhìn thẳng vào hai mắt Cố Ký Thanh.
Dưới hàng mày kiếm sắc bén là đôi con ngươi màu nâu bừng sáng, vừa sạch sẽ lại vừa chân thành để lộ ra quyết tâm chắc chắn.
Khiến người khác dễ dàng tin tưởng, những lời cậu đang nói đều là những lời thề từ tận đáy lòng.
Cô gái được cậu thích kia chắc chắn rất may mắn.
Thế nhưng đột nhiên cậu ấy lại nói với anh mấy lời này làm gì?
Quan hệ của hai người đã tốt đến mức kể về mối tình đầu rồi sao?
Cố Ký Thanh khó hiểu nhướng mày.
Chu Từ Bạch nhìn dáng vẻ có lẽ vẫn chưa hiểu rõ của Cố Ký Thanh, hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai bàn tay buông xuống bên người, dùng giọng điệu cậu cho là đã đủ nghiêm túc tiếp tục nói: “Cho nên tôi muốn nói rằng, đôi khi cảm động và ỷ lại sẽ sinh ra ảo giác, chưa chắc đã bị người ta hấp dẫn thực sự. Chẳng qua tôi chắc chắn mình đã bị hấp dẫn bởi con người của cô gái kia, cho nên tôi thích cô ấy, một đời này sẽ thích cô ấy, thậm chí ngày ngày tôi luôn cầu nguyện trong nhật ký của mình, tôi muốn gặp lại cô ấy, cả đời ở bên cô ấy, đồng thời cũng tin tưởng rằng suy nghĩ này tạm thời chưa thể bị lay chuyển bởi một ai. Tôi nói như thế, anh đã hiểu rồi chứ?”
Đã hiểu.
Mặc dù Cố Ký Thanh vẫn chưa rõ tại vì lý do gì mà đột nhiên Chu Từ Bạch lại nghiêm túc nói với anh mấy lời này, nhưng mục đích của Chu Từ Bạch thì anh có thể hiểu đuọc.
Cậu đang nhấn mạnh cậu đã có người con gái mình thích, cả đời này chỉ thích người ta, cho nên tuyệt đối không thể cong.
Trước giờ Cố Ký Thanh không hề nghi ngờ chuyện đó.
Chẳng qua Chu Từ Bạch đã nói như vậy, chứng tỏ mấy ngày vừa rồi anh đã mang tới không ít phiền phức cho người ta, làm cho một người sinh ra trong gia đình gia giáo buộc phải nói rõ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Ký Thanh hơi áy náy, anh rũ mi, thấp giọng nói: “Hiểu”.
Hàng mi dày dài phủ bóng xuống gương mặt hơi tái nhợt, che phủ một khoảng tối nhàn nhạt, tựa như mất mát, lại giống như đang khổ sở.
Trái tim Chu Từ Bạch lập tức bị bóp chặt.
Lời nói vừa rồi của cậu hơi quá đáng rồi sao?
Cậu có nên nói thêm lời nào đó an ủi Cố Ký Thanh không nhỉ?
Thế nhưng lỡ đâu nói ra câu gì khiến cho anh hiểu lầm thì làm sao bây giờ.
Chu Từ Bạch siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Cố Ký Thanh lại chỉ lo nhìn xuống điện thoại di động trước mặt.
Trên màn hình hiển thị tin nhắn mới tới của Thẩm Chiếu.
[Thẩm lão đại: Cố Cố, xin lỗi em, lúc đầu anh định giúp em chăm sóc cho Chúc Chúc, nhưng công ty thực tập đột nhiên thông báo cử anh đến tham gia một hạng mục, có lẽ anh phải tới Thượng Hải nửa tháng, không có cách nào chăm sóc Chúc Chúc cho em được. Hay là em báo tin cho mẹ, bảo cô dẫn Chúc Chúc tới muộn hai tuần nữa có được không?]
Mẹ Cố Ký Thanh đã đặt trước phòng khách sạn rồi, hiện giờ có thương lượng cũng không kịp.
Chuyện tìm chỗ ở cho Chúc Chúc quả thực là một vấn đề khó giải quyết.
Cố Ký Thanh im lặng một lát, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, một tay đỡ bát, một tay nhắn Wechat: [Vương Quyền, có thể chuyển cho tôi Wechat vị đàn anh học Bắc Đại đang mở cửa hàng thú cưng kia được không?]
Vừa nhắn xong, chưa đến ba giây sau, phòng khách dùng chung của hai phòng ký túc xá đột nhiên truyền đến một tiếng ‘Đệt!’ long trời lở đất.
“Cố Cố!!! Cuối cùng ông cũng nghĩ thông rồi sao!!! Ông muốn Wechat đàn anh của tôi hả!!! Có hứng thú hả!!! Tôi nói mà, đàn anh Bùi Nhất Minh của tôi là anh zai 1 vừa gọn gàng lịch sự lại vừa dịu dàng tràn đầy tình yêu, tuyệt đối hợp khẩu vị của Cố Cố!!! Tôi lập tức gửi Wechat của anh ấy cho ông!!!”
Vương Quyền kích động tựa như cải trắng nhà mình cẩn thận nuôi dưỡng nhiều năm cuối cùng cũng tìm được con heo hợp ý, ôm theo điện thoại di động nhảy vài bước đã tới trước giường Cố Ký Thanh, không ngừng khen ngợi đàn anh của mình xuất sắc cỡ nào, bao nhiêu năm nay vẫn còn trong sạch, nết na đứng đắn, là thuần 1 khó cầu trong vạn vạn 0.
Cố Ký Thanh đã nghe thành quen, vào tai trái là ra tai phải, tạm thời coi như nghe chuyện vui, chỉ cúi đầu nhắn tin hỏi thăm chuyện gửi nuôi cún.
Chu Từ Bạch đứng bên cạnh Vương Quyền mặt càng ngày càng đen, càng ngày càng đen.
Cậu tận mắt trông thấy Cố Ký Thanh thêm Wechat đàn anh bên Bắc Đại kia, còn hẹn người ta gặp mặt trước lễ Giáng Sinh, mấy lần định mở miệng ra nói câu gì đó, nhưng lại nhịn lòng dằn lời xuống.
Mới vừa nãy thôi mình còn đang nói rõ suy nghĩ trong lòng với Cố Ký Thanh, chớp mắt một cái Cố Ký Thanh đã thêm Wechat người đàn ông anh từng từ chối, chuyện này có nghĩa là sao?
Nhưng cậu lại cảm thấy câu hỏi của mình thật không biết xấu hổ.
Dù Cố Ký Thanh làm ra chuyện này là do anh định chuyển sự chú ý đi nơi khác, hay là đổi mục tiêu, hoặc chỉ đơn thuần anh có hứng thú với người ta thì đều hợp tình hợp lý, hơn nữa nó chẳng có liên quan gì đến cậu.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng cậu lại bỗng nhiên hốt hoảng.
Vừa buồn bực vừa ngột ngạt lại còn có chút phiền não.
Cậu nghe Vương Quyền bên cạnh không ngừng ồn ào, bực bội quay về chỗ ngồi, gắp một đũa mỳ đưa lên miệng. Sau đó cậu phát hiện ra, sốt chua ngọt của cậu hôm nay đúng là đã cho gia vị quá đà.
Chua đến khó nuốt nổi.
·
Chẳng qua tay nghề của Chu Từ Bạch không tồi, ít ra mấy ngày Cố Ký Thanh bị ốm không muốn ăn đồ ăn dầu mỡ trong nhà ăn trường hoặc gọi thức ăn ngoài, toàn bộ cơm trưa cơm tối dinh dưỡng đầy đủ của anh đều được Chu Từ Bạch cung cấp, đôi khi còn được uống canh hầm.
Mặc dù lần nào cậu cũng vác theo một gương mặt không muốn nói chuyện với Cố Ký Thanh, nhưng mấy ngày bị ốm này, Cố Ký Thanh không những không gầy đi, ngược lại sắc mặt lại hồng hào hơn hẳn, thậm chí cân nặng cũng lén lút tăng thêm được một cân. (0,5kg)
Chờ cho đến khi giáng sinh tới, bệnh của anh đã gần như khỏi hẳn.
Buổi chiều hôm đó, Chu Từ Bạch mang theo sườn non về ký túc xá, trông thấy cảnh tượng Cố Ký Thanh chỉ mặc một cái áo khoác lông cừu ngắn cùng quần jean màu xanh đậm, nhìn qua bên trong có vẻ cũng chẳng mặc thêm quần thu, giữa thời tiết Bắc Kinh âm mười mấy độ. Cậu lập tức nổi giận.
Lông cừu nhạt màu làm nổi bật Cố Ký Thanh môi hồng răng trắng, xinh đẹp khác thường, đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo ẩn hiện sau vạt áo theo từng bước đi.
Nhìn qua một vòng, chỗ nào cũng đẹp.
Nhưng vấn đề là, đang giữa mùa đông thế này thì ăn mặc đẹp như thế để làm gì?!
Người này có biết mình vừa mới khỏi sốt cao bệnh nặng chưa được hai ngày không hả?
Chu Từ Bạch nhìn người mình dốc lòng chăm sóc ròng rã cả một tuần lễ, vất vả lắm mới nuôi được hồng hào tròn hơn một tẹo, nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được nữa, nghiêm mặt nói: “Hôm nay âm mười mấy độ, sao anh không chịu mặc thêm cái áo phao?”
Mà lúc này, trên điện thoại di động của Cố Ký Thanh vừa lúc nhận được tin nhắn của Doãn Lan gửi tới: [Chỉ Chỉ à, mẹ với Chúc Chúc đã đến khách sạn rồi, con có muốn qua bên này uống trà chiều với mẹ luôn không?]
Đi kèm một tấm ảnh selfie của một vị phu nhân xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy cùng chú Cún Samoyed đeo nơ quý ông đang uống trà chiều trong khách sạn Hilton trang trí theo phong cách Giáng Sinh.
Doãn Lan luôn thích ăn mặc đẹp đẽ, không chỉ chưng diện cho chính mình, mà còn thích chưng diện cho cả con cún Samoyed của Cố Ký Thanh nữa.
Hồi bé dáng vẻ của Cố Ký Thanh rất xinh đẹp, bị Doãn Lan cho ăn mặc quá điệu đà, còn để kiểu tóc dài cho nên luôn bị mọi người nhận nhầm thành con gái. Mãi cho đến khi lên cấp ba, anh nhanh chóng phát triển chiều cao đến một mét tám, xương cốt cũng ra dáng hình của con trai, mới không bị nhận nhầm thêm nữa.
Nhưng chỉ cần Cố Ký Thanh ăn mặc quá tùy tiện thì Doãn Lan sẽ lại khó chịu, dẫn anh đi mua quần áo.
Cố Ký Thanh cảm thấy đi dạo phố mua đồ là một chuyện lãng phí thời gian và thể lực, thế nên thay vì làm những chuyện phiền phức đó, anh cứ chịu lạnh trước còn hơn.
Thế là anh chỉ nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, người hôm nay phải gặp không thích tôi khoác áo phao”.
Anh cũng không muốn Chu Từ Bạch biết chuyện Doãn Lan đến đây nên thuận miệng trả lời một câu như vậy.
Chu Từ Bạch phiền muộn cả ngày nay, nghe thấy câu này lập tức nóng nảy.
Gì mà không thích Cố Ký Thanh mặc áo phao chứ?
Trời lạnh như thế, Cố Ký Thanh mới khỏi bệnh xong, không muốn anh mặc áo phao là muốn làm gì?
Đẹp quan trọng đến thế hả?
Hơn nữa Cố Ký Thanh sao có thể không đẹp?
Có khoác bao tải lên người cũng đẹp thì mặc cái áo khoác xấu ở chỗ nào?
Đám bạn trai Vương Quyền giới thiệu cho Cố Ký Thanh, hết người này đến người khác đều là một đám thấy sắc động lòng.
Loại người chỉ quan tâm bề ngoài như thế nhân phẩm chắc chắn là có vấn đề.
Chu Từ Bạch đen mặt, chỉ muốn Cố Ký Thanh ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, không muốn anh ra ngoài cửa.
Nhưng lời đến khóe môi rồi, cậu lại cảm thấy nói ra người ta sẽ hiểu lầm ý cậu mất.
Mà cậu cũng nào có tư cách gì để khuyên bảo người ta.
Thế là cuối cùng cậu trầm giọng bảo: “Vậy tôi lái xe đưa anh đi”.
Ít nhất cũng không phải chịu gió lạnh.
Nhưng Cố Ký Thanh nhanh chóng trả lời: “Không cần đâu, có người sẽ lái xe đến đón tôi”.
Người anh đang nhắc đến là ai, không cần nói ra cũng rõ.
Cúng đúng, Vương Quyền đã từng kể, đàn anh mà cậu ta giới thiệu cho Cố Ký Thanh vừa lịch lãm vừa biết quan tâm, anh ta đến đón người đi cũng hợp lý.
Chu Từ Bạch không còn gì để nói, ‘ừ’ một tiếng, quay về chỗ của mình, cầm đồ tới định bắt đầu làm bản vẽ.
Lúc Cố Ký Thanh chuẩn bị ra cửa, điện thoại di động anh reo vang, anh thu dọn vài thứ đồ bỏ vào túi xong, nhận điện thoại đi ra ngoài.
Giọng nói của nam giới truyền ra từ trong ống nghe, Chu Từ Bạch thoáng túm vài từ ngữ ‘đêm nay’, ‘quán bar’, ‘liên hoan’, sắc mặt lập tức càng đen sì hơn nữa.
Không hiểu hôm nay bản vẽ của cậu xảy ra chuyện gì, càng vẽ lại càng không vừa ý. Chu Từ Bạch vẽ qua loa vài đường, cuối cùng chấp nhận bỏ bút xuống, dựa lưng vào ghế.
Sau đó cậu trông thấy trên bàn của Cố Ký Thanh có một cái ví tiền.
Ví tiền cũng quên?
Cố Ký Thanh vội đi gặp Bùi Nhất Minh đến vậy sao?
Chu Từ Bạch xụ mặt, gọi điện thoại cho Cố Ký Thanh, phát hiện ra máy anh đang bận, cậu dứt khoát cầm theo ví tiền cùng một chiếc khăn quàng cổ thật dày, nhanh chóng xuống tầng dưới.
Lúc xuống đến nơi, vừa lúc cậu trông thấy một người có vóc dáng rất cao, khoác áo khoác ngoài màu xám, đeo kính gọng mảnh, nhãn nhặn lịch sự xuống khỏi xe, đi tới trước mặt Cố Ký Thanh.
Mà Cố Ký Thanh đang ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng với hắn.
Nốt ruồi đỏ bên khóe mắt rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Chu Từ Bạch đứng lặng ở đó, chớp mắt, trái tim bỗng dưng chua xót.
Nhưng chua xót này chẳng có nguyên nhân, thế nên cậu không để ý, chỉ nắm chặt nắm tay, tự nhủ với bản thân, Cố Ký Thanh đã là đàn ông con trai trưởng thành, có suy nghĩ có phán đoán của riêng anh, anh có lựa chọn người đàn ông nào thì cũng là quyền tự do của anh.
Chỉ cần là người độc thân bình thường, quen biết, yêu đương, cậu không có tư cách cũng chẳng có lý do gì để can thiệp, cũng không nên tự suy nghĩ rằng người ta bị mình từ chối mới chuyển mục tiêu sang người khác.
Chu Từ Bạch bình tĩnh thở ra một hơi, kéo vuốt gọn gàng lại quần áo, gương mặt căng ra thành biểu cảm lạnh lẽo ngày thường, bước hai bước dài, giả vờ không có chuyện gì đi về phía Cố Ký Thanh và Bùi Nhất Minh.
Lúc này Cố Ký Thanh đang nhỏ giọng nói chuyện về việc đưa Chúc Chúc đến chỗ Bùi Nhất Minh chăm nom hộ, thoảng nghe được tiếng bước chân mang gió ùa đến.
Anh quay lại nhìn.
Anh trông thấy Chu Từ Bạch xụ mặt, bước hai bước chân dài quá đà, mang theo nét mặt lạnh lùng hung dữ tựa như một người mẫu quốc tế bước chân trên sàn catwalk đi về phía họ.
Dáng người một mét chín mươi tựa như cái móc áo, cho dù chỉ khoác áo phao của sinh viên trong trường, cũng có khí thế như bước đi trên sàn chữ T.
Mái tóc rõ ràng mới được chải chuốt, lộ ra hàng lông mày đậm nét, gương mặt đẹp trai không thể không thừa nhận.
Chẳng biết là tại sao, Cố Ký Thanh đọc được cảm xúc hờn dỗi từ hàng lông mày kia.
Giống hệt như mấy lần anh chơi đùa với con chó Shih Tzu* Cố Giác nuôi trong nhà, Chúc Chúc vốn ngoan ngoãn dịu dàng sẽ phụng phịu hờn dỗi giả bộ hung dữ nhào qua chỗ anh, sau đó cún con Shih Tzu bị nó dọa chạy mất, Chúc Chúc lại quay về dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày.
Chẳng qua Chu Từ Bạch sao có thể tranh giành tình cảm như một con Samoyed chứ.
Chắc chắn là anh đã suy nghĩ nhiều.
Cố Ký Thanh ý thức được tưởng tượng của chính mình không hợp thói thường, anh quay đầu lại, nhìn Bùi Nhất Minh, tiếp tục đề tài ban nãy: “Vậy bây giờ chúng ta đến khách sạn luôn có được không?”
Bùi Nhất Minh gật đầu: “Được, đến thẳng khách sạn đi, sáng mai tôi có thể tiện đường đưa em quay lại trường”.
Chu Từ Bạch đang đi tới vị trí cách họ tầm một cánh tay, lập tức nâng mắt lên, cứng đờ tại chỗ.
___