Hạ Sưởng Chi cảm thấy lời nói dối của Chu Từ Bạch quá ngây thơ vụng về, tức giận chỉ thẳng vào mặt cậu mà mắng: “Chu Từ Bạch, mày đừng ngậm máu phun người! Lúc nãy cùng lắm chỉ tính là tao ngáng chân mày, tao đá mày lúc nào?!”
“Vậy nghĩa là anh thừa nhận mình cố tình chơi bóng bẩn?” Chu Từ Bạch lập tức ngước mắt lên, nhìn về phía Hạ Sưởng Chi, ánh mắt bình tĩnh, sức tấn công sắc bén giữa hàng lông mày không thể nào giấu được.
Hạ Sưởng Chi sững sờ.
Chu Từ Bạch lấy điện thoại di động trong túi ra, nhấn mấy cái, bên ngoài cửa phòng thay đồ liền vang vọng câu nói vừa rồi của Hạ Sưởng Chi: “Lúc nãy cùng lắm chỉ tính là tao ngáng chân mày, tao đá mày lúc nào?!”
Sắc mặt Hạ Sưởng Chi trở nên cực kỳ khó coi.
Chu Từ Bạch không có ý định nói nhiều lời với hắn, buông tay xuống: “Hành động này trái quy định của đội tuyển trường, anh tự xin rời khỏi đội hay đợi tôi đi tìm huấn luyện viên, tự anh chọn đi”.
Cậu nhìn Hạ Sưởng Chi, lời nói bình tĩnh đầy chắc chắn, không có chút uy hiếp nào nhưng lại mang theo cảm giác áp lực từ trên cao ép xuống, mạnh mẽ đến mức khiến cho Hạ Sưởng Chi phải nắm chặt bàn tay mới có thể khống chế chính bản thân mình không lùi bước.
Hắn biết mình không phải đối thủ của Chu Từ Bạch, cũng biết rõ đội tuyển trường sẽ đứng về phía người nào.
Cho nên hắn chỉ có thể cắn chặt răng, chứng kiến bầu không khí kỳ lạ nói không nên lời giữa Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch, lại nhớ đến chuyện cả hai đều không phản bác câu ‘Cố Ký Thanh đã ngủ cùng tôi’ của hắn, mu bàn tay siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh.
Cuối cùng hắn chỉ đành cười lạnh một tiếng, hung hăng đạp một chân lên cánh cửa phòng thay đồ, xoay người rời khỏi.
Mà hắn vừa biến mất khỏi tầm mắt, Chu Từ Bạch mới rồi còn đang bừng bừng khí thế, lập tức nhìn về phía Cố Ký Thanh, “À, chuyện đó, anh ta không gây sự gì với anh chứ?”
Cố Ký Thanh rũ mắt nhìn mắt cá chân đang ngay ngắn đứng thẳng của cậu.
“…”
Ý thức được lời nói dối nho nhỏ của mình bại lộ, Chu Từ Bạch mất tự nhiên thu chân lại, hai tai đỏ hồng: “Vừa nãy hơi đau thật đấy”.
Trước đó ngã một cú không nhẹ, cho nên đau thật là đau, chỉ là không đau đến nỗi không đi lại nổi.
Cố Ký Thanh nhìn ra được chút tủi thân trong nỗi chột dạ của cậu, khẽ cong môi: “Tôi biết, vậy thì cậu có muốn bôi chút thuốc không?”
Thuốc từ đâu tới?
Chu Từ Bạch ngẩng đầu.
Cố Ký Thanh móc từ trong túi áo ra một hộp thuốc trị thương thường dùng cho người chơi bóng rổ, dịu dàng nói: “Sợ cậu bị thương nên sáng nay tôi cầm hộp thuốc bên đầu giường cậu theo”.
Trong chớp mắt ấy Chu Từ Bạch cảm thấy tim mình mềm mại đến không tưởng.
Cố Ký Thanh nào phải con mèo nhỏ vô tâm, anh vốn là con mèo nhỏ có tâm tư đặc biệt tinh tế.
Mà còn là con mèo nhỏ đã từng nói sẽ bảo vệ cậu, quan tâm đến cậu.
Nghĩ đến những lời vừa nghe được, Chu Từ Bạch cảm thấy quả nhiên Cố Ký Thanh đối xử với cậu có chút không giống những người khác, thế là cậu lại muốn được một tấc tiến thêm một thước ‘ừ’ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Thực ra sau lưng cũng bị đụng mấy cái, anh có tiện thể bôi thuốc hộ tôi được không?”
Cậu cảm thấy mình ăn nói hết sức bình tĩnh, nhưng hai tai đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi, nhìn qua đã biết cậu đang cực kỳ ngượng ngùng.
Cố Ký Thanh khẽ cười: “Được, vậy cậu đi tắm trước đi, tắm xong tôi sẽ bôi cho cậu nhé”.
“Được”. Chu Từ Bạch nhớ ra cả người mình đầy mùi hôi thối, vội vàng chui vào phòng tắm giặt thay đồ.
Hai đội tuyển có hai phòng thay quần áo khác biệt, mỗi phòng trang bị một gian phòng tắm riêng.
Đội bóng rổ khoa Kiến Trúc còn đang mải ăn mừng trên sân bóng, chỉ có mình Chu Từ Bạch quay đầu sang không thấy Cố Ký Thanh đâu, vội vàng hỏi Hạ Kiều chạy tới chỗ này.
Cho nên cậu phải biết quý trọng thời gian khó lắm mới tranh thủ được, không thì chờ mọi người về đây hết, nhất định Cố Ký Thanh sẽ bị cướp đi.
Chu Từ Bạch suy nghĩ, tắm rửa rất nhanh.
Cố Ký Thanh không nghĩ nhiều, đứng dựa bên cửa sổ, cúi đầu nhắn tin cho Hạ Kiều, thông báo mình không sao.
Hạ Kiều lại không yên lòng: [Không được, tên Hạ Sưởng Chi kia chính là loại người vì yêu sinh hận, vì mặt mũi mà không từ thủ đoạn, hôm nay nó mất mặt như vậy, không chừng lại nghẹn ra cái ý xấu gì đó!]
Cố Ký Thanh hờ hững trả lời: [Cậu ta không dám động tới Chu Từ Bạch.]
Hạ Sưởng Chi là loại người theo chủ nghĩa lợi ích đặt trên đầu, sẽ không ra tay với người mình không nên động.
Hạ Kiều lập tức nhắn lại: [Nhưng nó dám động mày đó!!! Mày làm gì có chỗ dựa như gia đình Chu Từ Bạch kia đâu!!!]
Cố Ký Thanh vẫn không thèm để ý: [Cậu ta không dám làm chuyện gì thật đâu.]
Lời của anh nói với Hạ Sưởng Chi là sự thật, anh không nói quá, Hạ Sưởng Chi cũng hiểu con người anh, trong lòng hắn sẽ biết hắn nên làm gì.
Hạ Kiều cảm thấy Cố Ký Thanh đang coi thường trình độ không biết xấu hổ của Hạ Sưởng Chi: [Nó không dám làm gì thật, thế nhưng nó có thể truyền mấy tin tức linh tinh vớ vẩn, độc ác đến mức làm người khác buồn nôn, lỡ đâu nó đi khắp nơi nói mày từng ngủ với nó thì sao giờ?]
[Bịa đặt phạm pháp, cậu ta không dám].
Cố Ký Thanh lạnh nhạt đáp lại mấy chữ này, hơn nữa anh chẳng ngại người ta đồn đại chuyện gì, cho nên anh mới dám quyết liệt với Hạ Sưởng Chi đến vậy.
Bởi vì một khi thủ đoạn duy nhất có thể đối phó với người ta lại chẳng khiến người ta để ý, kẻ ra tay mới là kẻ phẫn nộ.
Cố Ký Thanh nhắn tin xong, tiếng nước đúng lúc dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy Chu Từ Bạch chỉ mặc một chiếc quần đùi bóng rổ vừa lau tóc vừa đi ra.
Đường cong cơ bắp trần trụi hiện ra bên ngoài, eo hẹp căng đầy tinh tế, cơ bụng từng múi rõ ràng, mấy giọt nước chưa lau khô nhẹ nhàng trượt xuống, đúng là đủ gợi cảm, cũng đủ đẹp mắt.
Anh nhớ tới dáng vẻ trên sân bóng của Chu Từ Bạch, nghiêm túc gật đầu: “Khó trách nhiều cô gái muốn gả cho cậu như vậy”.
“…!” Chu Từ Bạch đang ra vẻ bình tĩnh lau tóc cứng đờ toàn thân, lập tức sốt ruột giải thích: “Các cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi, tôi không quen biết các cô ấy, mà có khi các cô ấy đều có bạn trai hết rồi, căn bản không định gả cho tôi thật. Tôi cũng không cố ý kéo áo lên làm màu đâu, mà sau đó không phải tôi cũng đã sơ vin lại rồi à…”
Cậu giải thích rồi lại giải thích, sau đó mới phát hiện ra mình giấu đầu lòi đuôi, mà cứ cảm thấy lời của mình quái quái làm sao, thế là dứt khoát ngậm chặt miệng.
Cố Ký Thanh cúi đầu khẽ cười một tiếng.
Chu Từ Bạch mất tự nhiên sắp chết mất thôi: “Anh cười gì chứ”.
Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, đáy mắt mang theo ý cười: “Cậu có biết quê tôi có một cụm từ địa phương không?”
Chu Từ Bạch: “Hả?”
Cố Ký Thanh nói: “Tai mềm.”
(*耙耳朵 – pá ěr duǒ: trong ngôn ngữ địa phương của Tứ Xuyên, 耙có nghĩa là mềm, người Tứ Xuyên cho rằng những người sợ vợ là người tai mềm, vợ nói cái gì nghe cái đó.)Chu Từ Bạch cau mày.
Cố Ký Thanh chậm rãi giải thích: “Ý là vợ quản nghiêm.”
Chu Từ Bạch: “...”
Hình như tâm trạng của Cố Ký Thanh đang rất tốt, giọng nói của anh mang theo ý cười dịu dàng: “Lúc nãy cậu rất giống chú hàng xóm ở cạnh nhà tôi khi còn bé, mỗi lần chú giải thích gì đó với vợ cũng nói y như vậy, kết quả giải thích xong rồi còn phải quỳ ván giặt ngoài sân, cậu nói xem chú ấy có thảm không?”
Chu Từ Bạch lại nói: “Không thảm, rất hạnh phúc”.
“Hả?”
Cố Ký Thanh dường như đã nhận được câu trả lời ngoài ý muốn.
Chu Từ Bạch nhỏ giọng nói: “Anh đừng nhìn ông tôi lợi hại như vậy, khi tôi còn bé bà vẫn còn sống, chỉ cần ban ngày ông nói thêm một câu với bà Vương nhà bên thôi, đêm đó trở về thế nào cũng phải quỳ ván giặt. Lúc ấy tôi nghĩ ông tôi đáng thương quá, nhưng sau này bà đi rồi, ông tôi mới nói với tôi, mỗi lần ông quỳ ván giặt lòng ông đều cảm thấy rất ngọt, bởi vì ông biết bà quan tâm ông, yêu ông, sau này ông muốn quỳ cũng không quỳ được nữa, đó mới gọi là đáng thương”.
Lúc đầu Cố Ký Thanh chỉ cảm thấy Chu Từ Bạch đáng yêu quá nên mới không nhịn được so sánh, lại không ngờ anh sẽ nhận được câu trả lời chân thành như thế từ cậu.
Anh thu lại nét mặt đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Ông nội của cậu rất yêu bà”.
“Ừ”. Chu Từ Bạch không phủ nhận, đồng tình xong lại nói thêm: “Bố tôi cũng thường xuyên quỳ ván giặt”.
Cố Ký Thanh: “Hả?”
Sao lại đột nhiên kể chuyện này?
Không đợi anh hỏi, Chu Từ Bạch tiếp tục kể: “Anh tôi cũng thế”.
Cố Ký Thanh: “.”
“Ngay hôm sinh nhật bố tôi ấy, có một ngôi sao nữ đưa danh thiếp cho anh, đêm đó anh ấy phải quỳ gối trên sách Toán của Chu Tiểu Việt cho đến khi thằng bé làm xong bài tập mới thôi”.
Cố Ký Thanh: “...”
Hóa ra là truyền thống gia đình.
Nhưng mà đột nhiên Chu Từ Bạch nói chuyện này làm gì?
Cố Ký Thanh nghĩ đến bối cảnh nhà họ Chu, không rõ nếu anh đã biết chuyện này rồi thì có bị nghiêm túc trông coi hay không nữa.
Mà lúc này Chu Từ Bạch chỉ nhìn anh, hai tai đỏ hồng: “Tai mềm (
pá ěr duǒ) là đức tính di truyền của gia đình tôi, có lẽ về sau tôi cũng vậy”.
Sao còn có người tranh nhau muốn làm kẻ ‘tai mềm’ nữa vậy?
Nghe người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh như Chu Từ Bạch ngọng nghịu bắt chước cách phát âm “pá ěr duǒ”, Cố Ký Thanh hoàn toàn mất khống chế, cúi đầu bật cười thành tiếng.
Tựa như nắng ấm mới chiếu rọi khi xuân sang, mảnh băng mỏng bên trên bỗng dưng vỡ nát, đợi khi băng tuyết đã tan tành, hoa đào nhẹ rơi xuống làm cho sông xuân tràn ra ánh cười nhàn nhạt.
Nốt ruồi son nơi khóe mắt tựa như xuân về hoa nở, rực rỡ tươi đẹp.
Trước giờ Chu Từ Bạch chưa từng thấy Cố Ký Thanh cười như vậy, nhất thời cứ ngây ngốc ngắm nhìn.
Chờ khi phát hiện ra lời nói lúc nãy của mình có bao nhiêu ngây thơ kỳ quái, Chu Từ Bạch mới ý thức được có lẽ Cố Ký Thanh đang cười nhạo cậu.
Cậu thẹn quá hóa giận che miệng Cố Ký Thanh: “Tôi nói nghiêm túc đó, anh không được phép cười”.
“Tôi không cười, tôi cảm thấy cậu đáng yêu mà”. Cố Ký Thanh cố gắng kiềm chế nụ cười của mình.
Thế nhưng không biết tại sao, Cố Ký Thanh trước giờ luôn khống chế cảm xúc rất tốt, ít khi trong lòng nổi được một gợn sóng lăn tăn, mà ngay lúc này đây anh lại không thể che giấu đi ý cười của mình, đôi mắt hơi cong thành hình trăng lưỡi liềm đẹp mắt.
Chu Từ Bạch cảm thấy anh rất đẹp, trái tim cậu ngứa ran, lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng vươn một bàn tay khác che mắt anh đi.
Hai mắt Cố Ký Thanh tối sầm, đưa tay lên bám lấy cánh tay Chu Từ Bạch, kết quả bởi vì không nhìn thấy, trong lúc đùa giỡn với nhau, anh không cẩn thận giẫm lên chân Chu Từ Bạch, vấp ngã.
Chu Từ Bạch không nghĩ nhiều vội vươn tay đỡ lấy, nhưng vì hai tay vốn đang che mắt Cố Ký Thanh, thu về hơi chậm, Cố Ký Thanh đã ngã nhào về phía trước, theo bản năng tóm lấy hai cánh tay bên người cậu, đồng thời còn giẫm vào chân Chu Từ Bạch, liên lụy cậu cũng ngã về phía sau theo.
Chu Từ Bạch lập tức ôm eo Cố Ký Thanh, lảo đảo lùi mấy bước, dùng thân thể mình đập mạnh vào tủ để đồ mới miễn cưỡng giữ thăng bằng, ổn định lại hai cơ thể không để ngã xuống thêm nữa, kéo Cố Ký Thanh nhào thẳng vào lồng ngực của cậu, giảm thiểu khả năng làm anh bị thương.
Phản ứng phải đủ nhanh, cơ thể cũng phải đủ ổn định và đáng tin cậy mới có thể giải quyết vấn đề.
Cố Ký Thanh định nói cảm ơn.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh đã trông thấy vành tai và cổ Chu Từ Bạch hoàn toàn đỏ ửng.
Lúc này anh mới phát hiện mình đang giẫm lên chân Chu Từ Bạch, dựa vào ngực cậu, tóm lấy cánh tay của cậu, còn anh bị cậu ôm chặt lấy eo, hai chóp mũi suýt chút nữa đã đụng chạm, hơi thở mập mờ giao hòa.
Phần thân trên của Chu Từ Bạch hiện giờ không mặc đồ.
Bầu không khí giữa hai người vừa nãy vui vẻ đến mức sinh ra chút không khí trong mấy bộ phim lãng mạn sau mười hai giờ, Cố Ký Thanh đột nhiên cảm nhận được trái tim trong ngực trái khẽ khàng rung động.
Mà ngực phải của anh lại cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội của người đang dán chặt lấy mình, mạnh mẽ như muốn chui ra.
Cố Ký Thanh nghĩ, thời điểm này thực sự thích hợp cho một nụ hôn, cho dù hai người họ không phải là người yêu của người đối diện.
Thế nhưng nếu như hormone và trái tim của nhau đều có sự rung động, giữa một biển người mênh mông, đó chính là cuộc gặp gỡ ngàn người chọn một chỉ gặp mà không thể cầu.
Vì thế anh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Chu Từ Bạch, cậu có muốn hôn không?”