Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Chương 6

Hôm đó Liễu Nghị hí hửng xông vào phòng làm việc của Mạnh Văn Phi, nói vừa phỏng vấn được một...

Anh ta dừng lại, chần chừ một lúc mới nhả ra từ "người ứng tuyển" vô cùng thích hợp.

Mạnh Văn Phi nhìn anh ta: "Ý cậu là có dì nấu bếp thích hợp rồi."

Liễu Nghị là cấp dưới làm chung với anh ở công ty cũ. Khi Mạnh Văn Phi từ chức ra lập nghiệp, anh ta cũng đi theo, hiện đang giữ chức trợ lý tổng giám đốc của công ty. Công ty nhỏ không có chức vụ nhàn rỗi, tài vụ kiêm hành chính, trợ lý tổng giám đốc kiêm luôn nhân sự, Liễu Nghị ngoài việc giúp Mạnh Văn Phi xử lý công việc ra, còn quản cả việc tuyển dụng.

Lúc này Liễu Nghị nghe Mạnh Văn Phi nói "dì nấu bếp" thì vội lắc đầu, cười hì hì đưa đơn xin việc qua: "Đây là một em gái, rất trẻ, mới 22 tuổi thôi."

"Vậy thì gọi là em nấu bếp." Mạnh Văn Phi nhận lấy đơn xin việc xem qua, không quan tâm là dì hay là em gái, miễn làm việc tốt là được.

Chữ viết trên đơn mềm mại ngay ngắn, rất đẹp. Mạnh Văn Phi hơi ngạc nhiên, bất giác nhìn thêm vài lượt.

Tên gọi Phương Tĩnh, trình độ trung học phổ thông. Ở chỗ kinh nghiệm làm việc viết: Vẫn luôn theo ngành ăn uống, có nhiều năm kinh nghiệm làm bếp chính.

Mới 22 tuổi mà dám tự xưng có nhiều năm kinh nghiệm làm bếp chính?

Liễu Nghị ở bên cạnh xoa xoa tay, rất mong đợi: "Anh Phi, anh xuống xem thử đi, không có vấn đề gì thì chọn luôn. Ngày mai cô ấy có thể đi làm ngay."

Công ty tuyển người bất luận chức vụ cao hay thấp, lão đại đều phải xem qua, gật đầu mới được.

Mạnh Văn Phi đứng dậy, đi theo Liễu Nghị xuống tầng một.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Liễu Nghị, Mạnh Văn Phi trêu anh ta: "Thế nào, một cô em đáng yêu hả?"

"Ôi, đúng là rất đẹp. Da trắng trẻo, mắt long lanh." Đang đi, Liễu Nghị chợt hạ thấp giọng ra vẻ thần bí: "Cô ấy đáng thương lắm. Trước đây tự mình mở tiệm, nhưng trong nhà nợ người ta rất nhiều tiền, nên tiền mở tiệm kiếm được không đủ trả nợ. Bây giờ tiệm đóng cửa rồi, cô ấy đành phải ra ngoài tìm việc."

Đang nói chuyện thì đã đến tầng một, Mạnh Văn Phi vừa nhìn đã thấy cô gái đang ngồi ngay ngắn trên ghế ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa.

Kinh ngạc.

Thì ra tên cô không phải A Tĩnh (静 – an tĩnh), mà là A Tĩnh (靖 – điềm đạm, bình tĩnh).

Phương Tĩnh.

Liễu Nghị vẫn đang tiếp tục luyên thuyên bên tai Mạnh Văn Phi: "Cô gái kiên cường biết mấy. Viết chữ cũng rất đẹp, miệng lưỡi lanh lợi, phản ứng mau lẹ, trông có vẻ rất siêng năng."

Mạnh Văn Phi không có phản ứng gì với những điều này, anh chỉ đang nhớ đến lời Liễu Nghị: tự mình mở tiệm, trong nhà nợ rất nhiều tiền, tiệm đóng cửa, ra ngoài tìm việc làm.

Đúng là hay thật, kịch bản lại thay đổi rồi.

Bà ngoại si tình, cha mẹ mất sớm, bây giờ cả nhà nợ một khoảng lớn, cần cô làm lụng vất vả để trả nợ nữa?

Cửa tiệm nhà cô rõ ràng là bị giải tỏa nên không còn, sao giờ lại thành ra vì trả nợ nên phải dẹp tiệm vậy?

Mạnh Văn Phi đứng lại, không rõ trong lòng mình là thất vọng hay phản cảm. Cô gái này gặp một người nói một kiểu, thích diễn kịch hả? Chút tán thưởng khi mới quen biết đã mất sạch sành sanh rồi.

Lúc này Phương Tĩnh cũng thấy Mạnh Văn Phi, cô đứng lên, vẻ mặt có chút vui mừng, cô cười với anh.

Nụ cười đó lọt vào trong mắt Mạnh Văn Phi, chứa đầy ý muốn lấy lòng.

Mạnh Văn Phi không chào Phương Tĩnh, quay người trở lên lầu, Lục Nghị không hiểu chuyện gì, vội đuổi theo.

"Tiếp tục tìm người đi, cô ấy không thích hợp."

"Hả? Vì sao chứ?"

Mạnh Văn Phi dừng lại một chút rồi nói: "Trẻ quá, không ổn định."

"Trẻ mới có sức làm mà. Em nói chuyện với cô ấy rồi, cô ấy đáng tin lắm." Liễu Nghị cố gắng tranh thủ giúp Phương Tĩnh.

"Đáng tin hay không trò chuyện không ra được, siêng năng hay không nhìn thôi không thấy được. Cứ thế đi, tiếp tục tìm người." Giọng điệu của Mạnh Văn Phi rất kiên định, quay trở về phòng làm việc.

Liễu Nghị đứng yên tại chỗ gãi đầu, không ngờ được một người tạp vụ cũng bị lão đại bắn bỏ. Đáng tiếc thật, anh còn rất thích cô gái này nữa chứ.

Vài ngày sau, Khương Tuấn giới thiệu một công ty đầu tư khởi nghiệp cho Mạnh Văn Phi, gọi điện thoại đến tìm anh. Trước mắt nghiệp vụ của công ty Mạnh Văn Phi đã ổn định, nhưng muốn phát triển cần phải rót thêm vốn vào, thời gian gần đây anh đều đang lo chuyện này. Khương Tuấn nói chuyện công việc xong thì quay về chuyện riêng, cậu nói muốn nhân sinh nhật của Đào Hiểu Lộ tổ chức một bữa tiệc, mời bạn bè đến tụ tập, không cần nhiều người, khoảng chừng chục người thân quen thôi, muốn bù lại tiếc nuối khi hôn lễ tổ chức không thành.

"Đến lúc đó anh cũng đến nha. Nhất định phải đến đó, người đầu tiên em mời chính là anh đấy."

"Sinh nhật vợ chú còn hơn một tháng nữa mới đến."

"Một tháng hơn qua nhanh lắm." Khương Tuấn nói: "Tính ra thì, từ ngày hôn lễ của bọn em đến nay đã qua ba tháng, đúng là chỉ trong một cái chớp mắt. Nghĩ xem, nếu dùng thời gian để độ dài của tình yêu, nó lại dài thêm ba tháng rồi, có cảm giác thành tựu thật đấy. Đúng rồi, anh nói chúng ta đến Đợi Được Anh tổ chức tiệc có được không, người không nhiều, chắc chỗ đó chứa được hết."

"Chứa không nổi đâu, chỗ đó bị giải tỏa rồi, tiệm không còn nữa."

"Hả? Chuyện xảy ra lúc nào vậy?"

Mạnh Văn Phi kể lại tình hình anh nhìn thấy khi đi ngang qua đó.

"Vậy cô chủ đâu, chắc mở tiệm mới rồi chứ."

"Không có."

"Sao anh biết?"

Mạnh Văn Phi lại kể chuyện sau đó gặp được Phương Tĩnh.

"Anh nói là, cô ấy đang tìm việc, đúng lúc tìm đến công ty anh, nhưng anh từ chối người ta rồi?"

"Đúng vậy."

Khương Tuấn hỏi rõ lí do từ chối, thở dài nói: "Yêu cầu về đạo đức của anh đối với cương vị tạp vụ cũng cao thật đấy."

"Anh chỉ không muốn làm tình hình trong công ty trở nên phức tạp thôi. Tâm cơ quá nặng, dễ thông minh ngược lại bị thông minh hại. Nếu con người không thể đơn giản siêng năng mà làm việc, khi đến công ty lại quậy ra chuyện rắc rối gì đó lại khó giải quyết. Không biết thì thôi, nếu đã có khả năng này thì nên ngăn chặn ngay từ đầu."

"Cũng phải." Khương Tuấn tự biết đạo lí này." Em chỉ thấy thật đáng tiếc. Còn rất thích cô bé này nữa."

"Đúng là đáng tiếc." Mạnh Văn Phi cũng có cùng cảm nhận.

Cúp điện thoại, Mạnh Văn Phi bất giác nghĩ về chuyện này. Anh nhớ dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm của Phương Tĩnh, còn có đôi mắt sáng trong của cô. Nhớ đến lời khuyên "ngũ vị tạp trần" và không cần "vẽ rắn thêm chân" của cô.

Thứ sáu, Mạnh Văn Phi hẹn bạn đến võ quán, tập võ xong anh mời mọi người đến quán ăn kia ăn khuya.

"Hay là đổi quán khác đi, ăn cá nướng. Không phải Văn Phi không thích ăn tôm à?" Một người bạn đề nghị.

Mạnh Văn Phi thản nhiên nói: "Tôi thích thịt nướng của quán đó."

Vậy còn do dự gì nữa. Cả đám chạy đến quán tôm hùm.

Ngồi xuống gọi món, trùng hợp vẫn ngồi đúng chiếc bàn kia. Mạnh Văn Phi im lặng nhìn xung quanh, tìm bóng dáng của Phương Tĩnh. Nhưng mãi đến khi món ăn được dọn lên vẫn không thấy Phương Tĩnh. Có lẽ cô đã tìm được việc làm mới nên rời khỏi đây rồi. Mạnh Văn Phi nuốt miếng thịt nướng, thấy mùi vị không được ngon như lần trước.

Đang há lớn miệng nhét thịt vào thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: "Bia các anh gọi đây."

Bốn chai bia được đặt xuống bàn, Mạnh Văn Phi suýt thì bị thịt nướng làm nghẹn.

Anh quay đầu nhìn qua, Phương Tĩnh hơi mỉm cười, gật đầu với anh: "Xin chào." Sau đó quay người rời đi rất nhanh.

Khó khăn lắm Mạnh Văn Phi mới nuốt được miếng thịt xuống, vội uống một hớp coca lớn. Nhớ đến vẻ mặt khi nãy của Phương Tĩnh, hình như tâm trạng của cô không tệ, giống như tình cảnh lúng túng ở công ty anh chưa từng xảy ra qua vậy.

Mạnh Văn Phi có chút bực bội. Anh tiếp tục ăn thịt, còn chưa nghĩ ra phải làm gì, có lẽ nên tìm cô gái này nói chuyện xem sao, ít nhất phải xác minh lại câu chuyện của cô ấy một chút.

Sau đó Mạnh Văn Phi không ngừng lén quan sát Phương Tĩnh, anh thấy hình như cô quen biết với một khách nam ngồi trong góc.

Người khách kia rất trẻ, có vẻ chưa đến ba mươi, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, rất có tố chất, không giống du côn. Một mình anh ta ngồi một bàn nhỏ, tự uống bia ăn tôm. Phương Tĩnh đến bàn anh ta mấy lần, đưa khăn giấy, dọn đĩa trống, còn dừng lại nói chuyện vài câu nữa.

Vị khách nam mỉm cười với cô, trông rất thân thiết, ánh mắt anh ta nhìn Phương Tĩnh sáng quắc, Mạnh Văn Phi không phán đoán được đó là ánh sáng gian manh hay ấm áp. Phương Tĩnh quay lưng về phía Mạnh Văn Phi nên anh không thấy được vẻ mặt của cô.

Một lúc sau, anh ta đã ăn xong, thanh tóa, rồi lại nói vài câu với Phương Tĩnh. Phương Tĩnh đi theo anh ta ra ngoài.

Mạnh Văn Phi có chút không an tâm, anh nói với đám bạn phải ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, sau đó ra ngoài tìm Phương Tĩnh.

Vị khách kia và Phương Tĩnh đang đứng dựa vào góc tường ở cuối phố, Mạnh Văn Phi đảo một vòng mới tìm thấy họ. Anh cũng đi đến, nghe người nam kia nói: "Bây giờ trong tay còn có tiền không?"

"Còn, còn mà, yên tâm đi." Phương Tĩnh đáp.

"Thật ra không cần nôn nóng thế đâu, nhà anh cũng không cần tiền gấp. Tiệm không còn nữa, em dùng khoảng tiền kia mở tiệm mới thì hay biết mấy."

"Vậy làm sao được, năm đó nếu không có chú Tôn giúp đỡ, em và bà ngoại đã không chống đỡ được rồi. Bao nhiêu năm qua nhà anh vẫn luôn quan tâm đến em. Tiền trả hết càng sớm càng tốt, nhưng em không có bản lãnh, mỗi tháng chỉ dư được một chút, đúng là sốt ruột thật. Giải tỏa có tiền đền bù, tuy tiệm của bà ngoại không còn nữa, nhưng có thể trả hết nợ, em nghĩ bà nhất định sẽ rất vui. Bây giờ em xem như có thể ăn nói với bố được rồi."

"Đều qua hết rồi, những năm qua em cũng rất vất vả."

"Không có đâu, chuyện nên làm thì phải làm thôi. Cảm ơn anh và chú Tôn đã quan tâm đến em. Yên tâm đi, em không thiếu tiền tiêu."

"Điều kiện ở chỗ này không tốt chút nào, em dự định thế nào?"

"Chỉ là tạm thời thôi, em đang tìm việc mới rồi. Đợi khi ổn định, chắc chắn mỗi tháng em đều dư ra được chút đỉnh, số tiền còn lại mỗi tháng em trả một chút, kéo dài bao lâu nay, thật ngại quá."

"Em nói như vậy, khách sáo quá rồi đấy." Anh chàng kia đưa tay xoa đầu Phương Tĩnh, "Không vội đâu, biết chưa. Đừng gắng gượng, đừng ép buộc bản thân quá."

"Không đâu, trong lòng em có chừng mực."

Người kia dịu giọng nói: "Người nhà em đều không còn nữa, cứ xem bọn anh là người nhà. Ba anh còn nói, bảo em rảnh thì đến nhà chơi kìa."

"Được. Phiền anh giúp em hỏi thăm chú Tôn."

"Được."

Phương Tĩnh nói: "Trong quán bận rộn, em phải trở vào rồi."

"Được. Bao giờ tìm được chỗ làm mới, em nhớ gọi điện thoại cho anh."

"Vâng." Phương Tĩnh gật đầu.

Người nam kia lại xoa đầu Phương Tĩnh, cười cười, xoay người rời đi.

Mạnh Văn Phi nghe trộm xong, cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Phương Tĩnh xoay người về quán, đi được hai bước thì thấy Mạnh Văn Phi.

Mạnh Văn Phi hắng giọng giải thích: "Tôi ra gọi điện thoại, đúng lúc nhìn thấy, sợ lại có người quấy rầy cô."

Phương Tĩnh mỉm cười nói: "Cảm ơn anh. Anh Tôn là bạn, vẫn luôn giúp đỡ tôi."

Mạnh Văn Phi tìm chuyện để nói: "Đám người lần trước, còn đến không?"

"Có, nhưng tôi tránh đi rồi, không sao."

Mạnh Văn Phi gật đầu, không biết còn có thể nói gì nữa.

Phương Tĩnh nói: "Tôi phải trở vào rồi."

Mạnh Văn Phi lại gật đầu.

Phương Tĩnh cười với anh, chạy bước nhỏ vào trong quán.

Mạnh Văn Phi đứng thêm một lúc, gọi điện thoại cho Liễu Nghị.

"Dì nấu bếp kia vẫn chưa tuyển được đúng không?"

"Vẫn chưa. Lão đại à, khó tuyển thật đấy, hôm qua có một người đến, cái giọng kia em nghe không hiểu dì ấy đang nói gì cả. Người hôm trước, dì ấy nói mình rán bánh rất ngon, rồi nói với em cả năm phút làm sao để pha bột, không cách nào nói chuyện được. Còn nữa, hôm nay cũng có một người, nhìn dơ dơ, không muốn ăn cơm dì ấy nấu đầu, cực kỳ nghi ngờ dì ấy có thể quét dọn công ty sạch sẽ hay không. À, còn nữa..."

"Được rồi, được rồi, cậu liên lạc với cô gái lần trước đi, cô tên là Phương Tĩnh ấy, xem cô ấy có bằng lòng đến làm hay không."

"Ơ?"

"Cậu nói chuyện đàng hoàng với cô ấy, cố hết sức thuyết phục người ta."

"Ơ?"

"Ơ gì mà ơ!" Mạnh Văn Phi bực đến phát cáu.

"Ồ." Mất hai giây sau Liễu Nghị mới hiểu ra, "Aaa, được ạ, được ạ, lão đại anh minh, tốt quá đi. Chuyện này em nhất định sẽ làm tốt."

Mạnh Văn Phi cúp máy, nghĩ thầm trong bụng, làm không tốt thì cậu đi nâng tạ cho tôi.
Bình Luận (0)
Comment