Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 27

Đầu ngón tay cô lạnh băng băng, ngừng ở trên yết hầu Lạc Trạm.


Trong sự lạnh lẽo kia lại như nổi lên một đốm lửa. Hầu kết Lạc Trạm chỉ lăn nhẹ, liền cảm giác đốm lửa kia theo yết hầu nuốt xuống, lọt vào trong bụng.


Sau đó biển đen bị kích động nhảy vọt, trên mặt biển rực rỡ ánh lửa trong khoảnh khắc lan tràn vô tận, thiêu đốt tứ chi.


Dưới ánh đèn.


Cặp con ngươi Lạc Trạm đen trầm đến lợi hại. Anh cau mày, thần sắc chật vật không cam lòng.


Chỉ là bị cô sờ soạng yết hầu một chút mà thôi, lại thiếu chút nữa ở trong đầu hoàn thành một lần diễn biến tiền sử...... Chẳng lẽ đúng như câu nói không biết xấu hổ kia của Đàm Vân Sưởng, sau khi thành niên tự mình khắc nghiệt không gần nữ sắc, làm anh bắt đầu dục cầu bất mãn rồi sao?


Nghĩ đến điều này, Lạc Trạm mặt tối sầm.


Trên đời này có một số người trời sinh không khỏi suy nghĩ, giống như tưởng tượng để đánh thức cảm giác tồn tại――


Lạc Trạm ý niệm chưa dừng lại, phía sau anh cùng Đường Nhiễm, huyền quan* Thiên trạch truyền đến một tiếng tiếng đập cửa, theo sát sau đó là cảm xúc phức tạp nghi vấn:


"Có lẽ, chúng ta có phải hay không tới...... không đúng thời điểm?"


*Huyền quan:  được coi là cửa nhập đạo trong Phật giáo. Trong kết cấu của ngôi nhà, huyền quan là chỉ cửa ngoài của nơi ở, nơi ra vào ngôi nhà nhất định phải đi qua, bộ phận tổ thành quan trọng trong kiến trúc truyền thống châu Á. Huyền quan là khu vực bước đệm khi từ cửa chính bước vào , giúp người bước vào đang ở trạng thái vận động có thể tĩnh khí thu lại tinh thần, đồng thời là con đường dẫn khí vào nhà. Huyền quan có thể nói là vùng cổ họng của ngôi nhà, cảm giác nó mang đến cho người bước vào tương đương với ấn tượng đầu tiên giữa người với người. Do đó, huyền quan không thể có cũng được mà không có cũng không sao, tùy tiện xây dựng, nên căn cứ vào yêu cầu thực tế để bố trí một cách phù hợp.


Lạc Trạm muốn xoay người, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.


Cô gái trước mặt mờ mịt mà ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thanh âm truyền đến. Ở trong hồi ức phân biệt thanh âm, Đường Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Cửa hàng trưởng?"


Tay cô từ cổ Lạc Trạm rũ xuống.


Lạc Trạm được tự do, không tiếng động ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng đen như mực mà nhìn phía huyền quan.


Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa ở ngoài biểu tình xấu hổ mà vi diệu.


Hồi tưởng lạ hình ảnh vừa rồi bọn họ đứng ở cửa nhìn thấy, hai người liếc nhau. Đàm Vân Sưởng căng da đầu đáp: "Ừ, là anh. Bọn anh thấy cửa mở, liền trực tiếp vào, không quấy rầy đến các em...... Khụ, không quấy rầy đến em chứ?"


Đường Nhiễm nghi hoặc hỏi: "Các anh đến mang người máy trở về sao?" "Đúng vậy," Đàm Vân Sưởng xấu hổ mà tránh ánh mắt, "Đường Nhiễm muội muội, các em, khụ, em vừa mới giao lưu cùng người máy hả?"


Đường Nhiễm nghĩ đến cái gì đó, ngượng ngùng mà cười rộ lên, trên má lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, "Em vừa mới thử xem ngũ quan của Lạc Lạc, em muốn biết nó trông như thế nào."


"Lạc ―― Lạc Lạc?" Đàm Vân Sưởng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, kinh khủng mà nhìn về phía Lạc Trạm, làm khẩu hình:


【 cậu bại lộ rồi? 】


Lạc Trạm lạnh như băng lười biếng mà liếc hắn, không nói chuyện, khóe miệng hơi cong, lãnh đạm khinh miệt.


Đường Nhiễm không bắt bẻ gật đầu, "Vâng, là em lấy tên. Hai cái tên trước đó Lạc Lạc nói có vi phạm từ ngữ cấm, không thể ghi vào sử dụng, chỉ có cái này có thể."


Đàm Vân Sưởng, Lâm Thiên Hoa: "............"


Hai người đối với "người máy" ngồi cạnh bàn là cái tồn tại gì lại rõ ràng quá, cho nên cũng liền biết lời nói của cô ngụ ý phong phú mà kích thích suy nghĩ sâu xa thế nào.


Sau khi liếc nhau, biểu tình từng người một lời khó nói hết, hai người hiển nhiên đã có thêm hiểu biết mới về giới hạn của leader đội INT bọn họ.


An tĩnh vài giây, Đàm Vân Sưởng ho khan đi vào cửa: "Nguyên lai là như thế này. Khụ...... Cái kia, Đường Nhiễm muội muội, hôm nay không phải là sinh nhật em sao? Bọn anh mua cho em bánh sinh nhật, cho nên đến đây sớm hơn. Cũng là muốn cùng nhau chúc mừng em một chút, em đừng ghét bỏ."


Đàm Vân Sưởng nói, cho Lạc Trạm một cái ánh mắt.


Chuyện này là trước khi Lạc Trạm rời khỏi rương máy móc, đã dùng di động nhắn tin cho Đàm Vân Sưởng. Lúc này anh cũng không ngoài ý muốn, lãnh đạm gật đầu coi như đã hiểu.


Đường Nhiễm sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì cực kì kinh hỉ, cô đỡ bên cạnh bàn đứng dậy, "Bánh sinh nhật? Mua cho em sao? Cảm ơn cửa hàng trưởng."


"Không có gì, không cần cảm tạ bọn anh." Đàm Vân Sưởng muốn cười nhưng nhìn người nào đó không cười vẫn không nhúc nhích liếc mắt một cái, "Muốn cảm tạ thì em hãy đi cảm tạ Lạc Trạm ấy."


"......"


Nghe thấy Đàm Vân Sưởng nhắc tới cái tên kia, Đường Nhiễm biểu tình ảm đạm.


Đến khi Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đi đến trước bàn, mới nghe thấy cô cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Lạc Trạm cùng các các cùng nhau tới sao, anh ấy có phải hay không...... tới Chủ Trạch Đường gia?"


Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đồng thời sửng sốt.


Hai người theo bản năng mà liếc mắt nhìn Lạc Trạm bên cạnh bàn. Lạc Trạm hơi nhíu mày, không nói gì.


Đàm Vân Sưởng phản ứng nhanh nhất, vội vàng đánh ha ha cười rộ lên: "Sao có thể? Lạc Trạm phiền nhất đó là người khác nhắc tới Đường gia với hắn, làm sao có thể chạy tới Chủ Trạch Đường gia, em nghe ai nói vậy?"


Đường Nhiễm ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, "Đường Lạc Thiển, còn có những người khác trong nhà đều nói, Lạc Trạm đêm nay sẽ đến thăm hỏi Đường gia."


"......"


Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa liếc nhau ――


Xác thật là đã tới, nhưng là ở trong rương "vận" tới (vận trong vận chuyển). Chẳng qua không phải là thăm hỏi Chủ Trạch Đường gia , mà là Thiên trạch tối om này.


Thật không biết nói thế nào, Đàm Vân Sưởng đôi mắt xoay chuyển, thuận miệng xả: "Sẽ không, trước khi tới đây anh còn thấy nó, nó đêm nay vẫn luôn ở phòng thí nghiệm, sẽ không tới bên này ―― đúng không, Thiên Hoa?"


Thu được ánh mắt của Đàm Vân Sưởng, Lâm Thiên Hoa vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, Trạm ca nói đêm nay ở phòng thí nghiệm chạy số liệu, không có thời gian đi ra."


Đường Nhiễm ngẩn ra, "Nhưng Chủ Trạch bên kia hình như nhận được tin tức chính xác từ Lạc gia bên kia, bằng không sẽ không long trọng như vậy......"


"Tin tức từ Lạc gia?" Đàm Vân Sưởng nói chuyện, đôi mắt ngắm hướng bên cạnh.


Lạc Trạm ngồi cạnh bàn không cần lo lắng bị Đường Nhiễm nhìn chằm chằm, lúc này vẫn lười biếng như thường. Nghe thấy Đường Nhiễm nói, anh mí mắt cũng chưa nâng, hiển nhiên nửa điểm ngoài ý muốn cũng không có.


Đàm Vân Sưởng hiểu rõ thu hồi tầm mắt, vui cười nói: "Vậy khẳng định là Lạc Trạm muốn thả bồ câu Đường gia, cố ý chọc Đường gia bên này bực bội ―― đỡ cho lại có người nhắc tới hôn ước với Đường Lạc Thiển."


Đường Nhiễm giật mình: "Như vậy sao?"


"Không sai đâu, tin anh đi." Đàm Vân Sưởng cợt nhả, "Anh đã quá rõ ràng tính nết của thiếu gia Lạc Trạm kia rồi."


"......"


Bị điểm danh Lạc Trạm không cảm xúc mà nhấc mi mắt, con ngươi đen nhánh liếc Đàm Vân Sưởng một cái. Anh lãnh lãnh đạm đạm mà cong khóe miệng, tầm mắt lại rũ trở về.


Đàm Vân Sưởng hiểu rõ đạo lý một vừa hai phải, đặc biệt là đã được người nào đó cảnh cáo.


Tuy rằng biết làm trò trước mặt Đường Nhiễm, Lạc Trạm tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bại lộ bản thân, nhưng vạn nhất lúc này chọc giận người ta, về sau vẫn là hắn uống đủ một bình.


Vì thế Đàm Vân Sưởng chủ động nhảy qua cái đề tài này, "Thiên Hoa, cậu đem phân chia đĩa dao nĩa dùng một lần lên bàn, anh mở hộp bánh kem ra, thuận tiện cắm ngọn nến lên."


"Được." Lâm Thiên Hoa đáp ứng.


Sau khi chia cho Đường Nhiễm cùng Đàm Vân Sưởng, Lâm Thiên Hoa theo bản năng mà đem cái đĩa thứ ba đặt trước mặt Lạc Trạm.


Mắt thấy sắp lên, người nọ vừa nhấc đầu, đôi mắt lạnh căm căm mà quát hắn một chút. Lâm Thiên Hoa lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, cánh tay vươn ra vội vàng ngoặt lại, vòng trở lại trước mặt mình.


Đặt cái đĩa xuống, Lâm Thiên Hoa chột dạ mà nhìn về phía Đường Nhiễm.


May mà, lực chú ý của cô không ở bên này, mà là hoàn toàn tập trung vào Đàm Vân Sưởng.


Lần đầu tiên sinh nhật có bánh sinh nhật chính thức, cô chỉ thiếu đem chờ mong viết trong cảm xúc. Khuôn mặt nhỏ xinh dưới ánh đèn trông có chút minh diễm.


Khiến người mềm lòng lại đau lòng.


Nhưng cảm xúc này của Lạc Trạm không tồn tại bao lâu ―― phát hiện Đường Nhiễm hết sức chăm chú mà chỉ tập trung vào một mình Đàm Vân Sưởng, Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại, ánh mắt chậm rãi phóng qua.


Đàm Vân Sưởng một bên đếm ngọn nến một bên cùng cô gái vui đùa, đột nhiên cảm giác một chút lạnh lẽo từ cột sống bò lên. Tay hắn run run, theo bản năng ngẩng đầu.


Đối diện bàn đôi mắt Lạc Trạm đen nhánh.


Lãnh đạm, lười nhác, còn tràn đầy đại gia dường như khó chịu.


Đàm Vân Sưởng: "......"


Đàm Vân Sưởng làm khẩu hình: 【 nếu không cậu tới? 】


"......"


Trước mặt Đường Nhiễm, Lạc Trạm đương nhiên không tới được. Anh nhíu mày, môi mỏng khẽ nhúc nhích, khẩu hình đồng dạng: 【 nhanh lên. 】


Đàm Vân Sưởng tức giận cười lạnh một tiếng.


Đường Nhiễm đang ghé vào cạnh bàn nghe thấy, mờ mịt mà ngẩng đầu, "Cửa hàng trưởng, làm sao vậy?"


"Không có gì." Đàm Vân Sưởng dùng sức cắm cây nến cuối cùng xuống, "Nhớ tới một cẩu nam nhân thấy sắc quên nghĩa." Đường Nhiễm càng mờ mịt.


Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa thắp sáng 16 cây nến, Lâm Thiên Hoa vừa mới chuẩn bị hát chúc mừng sinh nhật, đã bị Đàm Vân Sưởng ngăn lại.


Đàm Vân Sưởng tâm tư trả thù không có ý tốt mà nhìn về phía Lạc Trạm.


Lạc Trạm phát hiện, hơi nhíu mày.


Đáng tiếc không đợi anh ngăn cản, Đàm Vân Sưởng đã mở miệng: "Đường Nhiễm muội muội, ngày hôm qua bọn anh nghiên cứu bản thuyết minh, phát hiện người máy này còn có thể ca hát nữa đấy. Chỉ cần là ca khúc được ghi vào chip, nó đều có thể hát được."


"......?"


Lâm Thiên Hoa ngu người quay đầu, nhìn nhìn Lạc Trạm lại nhìn nhìn Đàm Vân Sưởng ―― hắn đến phòng thí nghiệm cũng 3-4 năm, trước nay chưa nghe thấy giọng ca vàng của Lạc tiểu thiếu gia dù chỉ một lần, càng đừng nói bài hát chúc mừng sinh nhật, loại vần điệu trẻ con.


Đặc biệt mấy năm nay Lạc Trạm dần dần trở thành leader đoàn đội, những người dám đề cập đến những yêu cầu vô lý như vậy thì cỏ trên mộ gần như đã thành tinh rồi.


Lâm Thiên Hoa khẩn trương mà đem ghế xê dịch ra xa Lạc Trạm.


Đường Nhiễm cũng không để ý trận giao đấu và sóng ngầm trên bàn, cô sau khi lấy lại tinh thần, kinh hỉ mà chuyển hướng Lạc Trạm: "Lạc Lạc, ngươi sẽ hát bài chúc mừng sinh nhật sao?"


"............"


Đối với cô gái biểu tình đầy chờ mong, Lạc tiểu thiếu gia trầm mặc vài giây, lạnh như băng mà nhìn về phía Đàm Vân Sưởng: 【 anh xác định rồi. 】


Đàm Vân Sưởng cười gian lấy di động ra, mở camera ghi âm, màn ảnh đối diện Lạc Trạm. Hắn từ sau di động ló đầu ra, mặt đầy gian trá mà làm khẩu hình: 【 đừng uy hiếp anh a, ghi lại nhất định là nhược điểm. Có bản lĩnh cậu đừng hát. 】


Lâm Thiên Hoa là người duy nhất thấy được "chiến trường" của hai người, vì Đàm Vân Sưởng đổ mồ hôi một phen.


Rốt cuộc Lạc Trạm chỉ cần lấy cớ không hát, vì vậy hắn nghi ngờ rằng Đàm Vân Sưởng có lẽ không còn cơ hội sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai.


Lạc Trạm còn chưa trả lời.


Cô gái bên cạnh anh biểu tình ảm đạm, nhưng vẫn cong cong khóe mắt cười, "Lạc Lạc có phải là chưa được ghi lại bài hát chúc mừng sinh nhật không? Như vậy cũng được."


"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ......"


Thanh âm máy móc khàn khàn đột nhiên vang lên trong không khí.


Đường Nhiễm ngẩn ra, khóe mắt hiện lên kinh hỉ. Sau đó cô rất nhanh áp xuống cảm xúc, nhẹ nhàng nắm tay, an tĩnh mà nhắm hai mắt nghe.


Lâm Thiên Hoa khiếp sợ mà nhìn phía Lạc Trạm.


Đàm Vân Sưởng cầm di động cũng đồng dạng sửng sốt. Sau đó tâm tình hắn vi diệu mà phức tạp  liếc nhìn cô gái đang nhắm mắt một cái, duỗi tay đẩy đẩy Lâm Thiên Hoa.


Lâm Thiên Hoa khó khăn lắm mới hoàn hồn.


Cả hai hát theo nhịp bài hát chúc mừng sinh nhật của Lạc Trạm:


"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ...... Chúc bạn sinh nhật vui vẻ."


Hát xong, Đàm Vân Sưởng vỗ tay ầm ĩ. Sau đó hắn thu hồi di động, đẩy bánh sinh nhật đến trước mặt Đường Nhiễm: "Đường Nhiễm muội muội, có thể thổi nến rồi!"


Lâm Thiên Hoa vội vàng cản: "Ước nguyện, ước nguyện trước đã."


"Ờ đúng rồi," Đàm Vân Sưởng gật đầu phụ họa, "Mỗi năm đều có một điều ước sinh nhật, tỷ lệ thành hiện thực rất cao, Đường Nhiễm muội muội mau ước đi!"


Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, gật đầu, ý cười thanh thiển: "Vâng."


Ước nguyện xong, Đường Nhiễm thổi tắt ngọn nến với sự hỗ trợ của Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa. Đàm Vân Sưởng chia bánh kem ra ba đĩa.


Đàm Vân Sưởng ỷ có đoạn video trong di động hộ thân, lúc này đưa bánh kem qua trước mặt Lạc Trạm: "Đáng tiếc, người máy không thể ăn......"


Đường Nhiễm có chút tiếc nuối gật đầu, "Nếu Lạc Lạc cũng có thể nếm được hương vị thì tốt."


Lạc Trạm từ lúc bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật, tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Đường Nhiễm.


Đến lúc cô mở miệng, Lạc Trạm hơi rũ mắt xuống, hỏi: "Ước xong rồi sao, chủ nhân?"


"Chủ ―― phốc khụ khụ khụ......"


Vừa mới đưa miếng bánh đầu tiên vào miệng, Đàm Vân Sưởng bị câu "Chủ nhân" kia làm nghẹn, tức khắc ho tê tâm liệt phế.


Lâm Thiên Hoa không tốt hơn Đàm Vân Sưởng bao nhiêu, ngây ra như phỗng mà ngồi trên ghế.


Đường Nhiễm cuống quít hỏi: "Cửa hàng trưởng làm sao vậy, không sao chứ?"


"...... Không sao, không sao......" Đàm Vân Sưởng rốt cuộc bình phục, hơi thở mong manh, từ cái bàn phía dưới bò lên.


Nửa chết nửa sống mà chống ở bên cạnh bàn, hắn gian nan mà hướng Lạc Trạm dựng ngón cái, biểu tình vặn vẹo mà làm khẩu hình: 【 tổ tông, xem như cậu lợi hại. 】


Lạc Trạm lười phản ứng.


Anh chỉ rũ mắt nhìn cô, "Ước gì vậy?"


Bất luận cái gì, anh đều muốn giúp cô thực hiện.


Đường Nhiễm an tĩnh trong chốc lát.


Vài giây sau, cô cười khẽ: "Điều ước của ta là, giúp ta gặp được người kia lần nữa."


Lạc Trạm dừng lại, ánh mắt dần dần không tốt.


Đàm Vân Sưởng tò mò hỏi: "Người kia? Người nào? Chẳng lẽ...... Là mối tình đầu của Đường Nhiễm muội muội?" Nói xong, Đàm Vân Sưởng vui sướng khi người gặp họa mà liếc Lạc Trạm một cái.


Đường Nhiễm nhớ lại trong đầu, lại tiếc nuối phát hiện khuôn mặt cậu bé đã mơ hồ.


Cô khẽ thở dài, nằm bò xuống

Bình Luận (0)
Comment