Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 41

Gia Tuấn Khê lần đầu tiên lộ ra biểu tình khiếp sợ, quay đầu hướng Lạc Trạm chứng thực: "Cô bé nói chính là sự thật?"


"......"


"Cho nên hai người đây là, quan hệ anh rể cùng cô em vợ?"


Lạc tiểu thiếu gia rốt cuộc từ đả kích to lớn này lấy lại tinh thần, anh hơi hơi cắn răng: "Đương nhiên không phải."


Gia Tuấn Khê xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện: "Cô em vợ của cậu đã thừa nhận rồi."


Lạc Trạm: "......"


"Tháng sau tôi sẽ mang cô ấy lại đây tái khám."


Ném xuống lời nói, Lạc Trạm đen mặt đem đứng ở tại chỗ xách cô gái vẻ mặt vô tội đi về.


Nhìn hai đạo thân ảnh một cao một thấp tương phản biến mất ở thang máy, Gia Tuấn Khê cười thu hồi ánh mắt. Hắn nghiêng người, gõ gõ bàn lễ tân: "Có phải bản sao lưu báo cáo kiểm tra hôm qua tôi đã nhờ họ gửi qua đây không?"


Thư kí từ bên cạnh bàn rút ra một xấp tài liệu: "Gia viện trưởng, là cái này."


"Ừ, tôi lấy về nghiên cứu." Gia Tuấn Khê một tay nhận lấy, tiện tay lật hai trang, thấy tờ xét nghiệm máu của cô.


Góc trên bên phải ghi chú 【 nhóm máu: AB 】.


Gia Tuấn Khê cầm tài liệu xoay người, tự lẩm bẩm đi về văn phòng: "Thế mà lại là cái nhóm máu AB, xác suất 7% , khá hiếm ――"


Thư kí đứng ở sau bàn, chờ nhìn theo Gia Tuấn Khê rời đi, lại thấy Gia Tuấn Khê đi vài bước đột nhiên dừng lại.


Tiếng nói cũng đột nhiên im bặt.


Thư kí khó hiểu hỏi: "Gia viện trưởng?"


Nhưng mà Gia Tuấn Khê tựa hồ cả người cứng ngắc ở đằng kia, vài giây cũng không có phản ứng.


Thư kí lo lắng xảy ra chuyện, vừa mới chuẩn bị từ bàn vòng ra, liền thấy Gia Tuấn Khê đột nhiên xoay người, vài bước quay trở lại trước bàn ――


Khuôn mặt trước kia thường treo nụ cười lạnh lùng hoặc trào phúng lúc này biểu tình nghiêm túc, còn ẩn ẩn một chút khiếp sợ: "Cô mau tra, lên mạng tra, đương gia của Đường gia hiện tại Đường Thế Tân, có phải nhóm máu O hay không?"


Thư kí không dám trì hoãn, lập tức kéo ghế, ngồi xuống liền mở ra trình duyệt, gõ bàn phím.


Chờ giao diện vừa chuyển, thấy rõ chữ trên cùng, cô ngẩng đầu: "Dựa theo bách khoa mức X, Đường Thế Tân tiên sinh là nhóm máu O không sai."


Gia Tuấn Khê biểu tình tức khắc càng vặn vẹo.


Thư kí trước nay chưa từng thấy cái phản ứng này, thật cẩn thận hỏi: "Gia viện trưởng,  xảy ra chuyện gì sao?"


"......"


Gia Tuấn Khê cương cứng một lúc lâu mới hoàn hồn, trống rỗng hỏi: "Tôi nhớ rõ cô vốn cũng tốt nghiệp học viện y học, sau mới chuyển sang khẩu hành chính?"


"Đúng vậy."


Gia Tuấn Khê: "Tôi hỏi cô, quy luật di truyền nhóm máu cô còn nhớ rõ không?"


Bí thư: "Đương nhiên."


Gia Tuấn Khê: "Vậy cô nói, cha mẹ nhóm máu O, có khả năng sinh ra con cái nhóm máu AB không?"


Thư kí không hề nghĩ ngợi: "Không có khả năng. Trong ABO nhóm máu A và B đều là gen trội, O mới là gen lặn. Cha mẹ cho dù chỉ có nhóm máu O, thì cũng là hai gen lặn O, phân li bình thường, bất luận phối ngẫu nhóm máu gì, đều chỉ có khả năng sinh ra tổ hợp AO, BO, OO ―― trừ phi đứa con phát sinh nhiễm sắc thể đột biến gen, bằng không nhóm máu AB là tuyệt đối không có khả năng."


"Đúng vậy, không có khả năng......"


Gia Tuấn Khê sâu kín mà buông tiếng thở dài: "Đứa bé kia trừ bỏ đôi mắt mù, còn lại không khác so với người bình thường, có thể loại trừ tình huống đột biến gen. Cho nên con bé nhất định không có khả năng là con gái Đường Thế Tân."


Gia Tuấn Khê nói xong, lại lắc lắc đầu, càng mê hoặc: "Nhưng nó xác thật lớn lên trông rất giống anh em nhà Đường gia ――"


Gia Tuấn Khê đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay lại tới: "Đường Thế Tân không phải có muội muội sao, gọi là Đường Thế Ngữ, cô lại tra nhóm máu của cô ấy đi!"


"Ồ, vâng." Thư kí khó hiểu, nhưng vẫn làm theo. Sau khi tra xong cô ngẩng đầu nói: "Đường Thế Ngữ tiểu thư là nhóm máu B."


Gia Tuấn Khê chấn động tại chỗ: "Vậy nếu đứa bé kia là nhóm máu AB, cha mẹ có một người là nhóm máu B, một người khác hẳn là......"


Thư kí tiếp lời: "Nhóm A hoặc là AB."


"Con gái Đường Thế Ngữ, 16 tuổi, một nửa gen đến từ cha có nhóm máu A hoặc là AB......" Gia Tuấn Khê đau đầu mà đứng tại chỗ, không nói.


Trầm mặc, biểu tình Gia Tuấn Khê trở nên rối rắm luân phiên một cách kì diệu. Thư kí đợi gần hai phút, rốt cuộc chờ viện trưởng khôi phục lại bình thường.


Gia Tuấn Khê buông tiếng thở dài: "Cô nhớ xóa bỏ toàn bộ hồ sơ cùng lịch sử trang web vừa mới tìm đi, hôm nay chuyện này không được nói với bất cứ người nào khác, biết không?"


Nhìn Gia Tuấn Khê trịnh trọng, cô vội vàng gật đầu: "Tôi đã biết, Gia viện trưởng."


Gia Tuấn Khê do dự, dựa lại gần, thấp giọng dặn dò: "Đường Nhiễm tháng sau tới tái khám, thời điểm an bài kiểm tra cô nhớ lưu lại một chút đồ có thể xét nghiệm DNA của con bé."


Thư kí kinh ngạc mà nhìn về phía Gia Tuấn Khê. Trầm mặc vài giây, cô gật gật đầu: "Vâng, viện trưởng, tôi đã nhớ rõ."


"......"


.


Siêu xe màu đỏ vững vàng mà chạy trên đường trở lại thành phố K. Trên ghế phụ, thân ảnh nhỏ xinh dựa ra sau an an tĩnh tĩnh mà ôm đai an toàn, biểu tình có chút bất an.


Sau khi từ bệnh viện đi ra, Lạc Trạm liền không cùng cô nói chuyện.


Dắt cô đi đường, đỡ cô lên xe, phủ thêm áo khoác hương thơm nhàn nhạt cho cô, thắt đai an toàn cho cô...... Hết thảy trình tự đều như bình thường, nhưng người nọ chính là không mở miệng.


Đường Nhiễm sau vài lần nổi giận lại nhụt chí, rốt cuộc thừa dịp lần nọ dũng khí đạt tới đỉnh còn chưa rơi xuống, cô hướng phía ghế lái, nhẹ giọng hỏi: "Lạc Lạc, anh đang tức giận sao?"


Bên tai đáp lại chỉ có phập phồng tiếng gió.


Ghế lái người nọ vẫn không nói chuyện.


Dũng khí của cô chỉ có một lần, cũng chỉ đủ một câu. Đặc biệt là loại quan hệ thân cận dưới tình huống này, cô chưa từng tiếp xúc qua, không biết phải làm sao mới tốt.


Đường Nhiễm mất mát lại khổ sở mà lưỡng lự quay đầu, thu mình vào ghế dựa. Chỉ là không đợi cô làm gì, Đường Nhiễm đột nhiên phát hiện xe thể thao bắt đầu giảm tốc độ, đầu xe chuyển hướng.


Hơn mười giây sau, chiếc xe màu đỏ bật đèn khẩn cấp, dừng ở vành đai khẩn cấp của đường cao tốc.


Tiếng gió chợt ngừng.


Vài giây sau, bên tai Đường Nhiễm vang lên một tiếng cười lãnh đạm hơi bực mình: "Tôi giận nửa giờ, em cũng chỉ chịu dỗ tôi một câu?"


Đường Nhiễm giật mình, ngẩng đầu: "Anh tức giận là bởi vì em nói anh là......"


"Không cần nhắc lại cái từ kia." Lạc Trạm nghiến răng nghiến lợi mà đánh gãy lời cô, "Tôi vì em làm những việc này, cũng không phải là vì muốn em xem tôi là anh rể tương lai."


Đường Nhiễm nhỏ giọng biện giải: "Em không có coi anh là...... Chỉ là Gia viện trưởng hỏi anh có thể lấy thân phận gì làm chủ việc trị liệu, em chỉ có thể nghĩ đến cái lý do kia."


Lạc Trạm trầm mặc vài giây, xốc xốc mí mắt: "Chỉ là lấy cớ?"


"Ừm." Cô dùng sức gật đầu.


Lạc Trạm lúc này mới cảm thấy đám mây mù có thể ép ra mưa đá trong lòng rốt cuộc chậm rãi tản ra.


Anh quay đầu lại.


Cô ngồi trên ghế phụ đặc biệt ngoan ngoãn, lúc nói chuyện đều nỗ lực bẻ đai an toàn hướng mặt về phía anh. Đại khái là sợ anh lại tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được cảm xúc tràn đầy lo lắng cùng bất an. Giữa mày hơi hơi nhăn, hiện ra như hình đóa hoa.


Vì thế một chút tức giận đáy lòng Lạc Trạm cuối cùng cũng chạy trốn không còn một mảnh.


Nhưng anh không vội vã nhả ra, mà lợi dụng cô đang hổ thẹn với mình, mượn cơ hội truy hỏi: "Vậy ở trong lòng em, tôi và tiểu trúc mã, rốt cuộc ai mới là đẹp nhất?"


"......?"


Cái đề tài này đột nhiên xoay chuyển, Đường Nhiễm không đuổi kịp ý nghĩ, mờ mịt mà ngốc tại chỗ.


Lạc Trạm khẽ nheo mắt: "Lúc ở bên ngoài văn phòng Gia Tuấn Khê, em đã quên em nói cái gì rồi sao?"


【 Kia nói rõ Lạc Lạc chính là rất đẹp. 】


【 Thật đẹp? 】


【 A? Đẹp nhất, đúng. 】


【 Đẹp nhất? Không phải tiểu trúc mã của em mới là 'bất luận là cậu bé hay là cô bé vẫn là người đẹp nhất em thấy' sao? 】


Nhớ tới đoạn đối thoại kia, Đường Nhiễm cúi đầu, do dự mà hỏi: "Có thể là cùng cấp bậc tốt nhất không?"


Lạc Trạm biểu tình dần dần nguy hiểm: "Không thể."


Đường Nhiễm do dự, nhỏ giọng nói: "Vậy, Lạc Lạc đẹp nhất."


Lạc tiểu thiếu gia lập tức tâm tình xán lạn như là nghe nói Lạc Tu chủ động thừa kế gia sản, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ banh không được muốn cười.


Nhưng tiểu thiếu gia vẫn là kéo lại bằng toàn bộ nhẫn lực, cố ý nghiêm túc hỏi: "Là lời nói thật? Không phải dỗ cho tôi vui?"


"Là lời nói thật." Đường Nhiễm gật đầu, "Bởi vì Lạc Lạc với em mà nói là tốt nhất, cho nên diện mạo đẹp nhất, thanh âm dễ nghe nhất, hương thơm tốt nhất nghe, tính cách cũng tốt nhất."


Lạc Trạm nghe được khóe miệng muốn ngoác lên tận trời.


"Đây chính là em nói, nếu về sau tôi tìm được tiểu trúc mã mà em lại đổi ý, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy."


Đường Nhiễm ngẩn ngơ: "Nghiêm trọng nhiều không?"


Lạc Trạm: "?"


Nụ cười Lạc Trạm cứng đờ: "Em thật sự là muốn chuẩn bị hối hận sao?"


Đường Nhiễm lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn lắc đầu: "Không, em không có."


Lạc Trạm lạnh như băng mà nói: "Đã muộn. Em vừa mới bại lộ ý tưởng, hiện tại tôi lại giận rồi."


Đường Nhiễm: "......"


Đường Nhiễm chua xót ngẩng đầu: "Em phải làm thế nào thì Lạc Lạc mới có thể không tức giận?"


Lạc Trạm trầm mặc vài giây, tầm mắt thoảng qua.


Sau giờ ngọ ánh mặt trời vừa lúc, bó lớn bó nhỏ mà tiến vào trong xe, ấm áp chiếu đến khiến con người lười biếng, lý trí cũng ẩn ẩn theo bản năng trộm ngáp một cái.


Lạc Trạm không nói lời nào, cô liền an an tĩnh tĩnh mà nắm chặt tay nhỏ chờ anh. Khuôn mặt nhỏ xinh hơi hơi ngẩng, sợi tóc bị gió thổi đáp dưới cằm, sấn đến đôi môi đỏ tươi.


Có chút ma xui quỷ khiến, chờ khi Lạc Trạm tỉnh thần, anh phát hiện chính mình đã vô ý thức mà hướng tới phía cô cúi người tới.


Dưới khoảng cách càng ngày càng gần, tầm mắt anh đảo qua giữa mày cô, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng rơi xuống trên môi.


Tiếng hít thở, không biết là của ai, ở bên tai chậm rãi phóng đại.


Cùng lúc đó, Lạc Trạm nghe thấy tiếng tim mình đập. Từng nhịp từng nhịp, như là một con thú kìm nén không được muốn tránh thoát khỏi trói buộc, gấp gáp từ trong ngực anh nhảy ra.


Không biết có phải nghe được hay không, cô ngửa đầu, khó hiểu hỏi: "Lạc Lạc?"


Cánh môi hơi hơi khép mở.


Lạc Trạm cảm giác huyệt Thái Dương đột nhiên nhảy một chút. Giây lát sau anh mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Biết tôi vừa mới tức giận bao nhiêu không?"


Cô chậm rì rì gật đầu: "Biết."


"Biết mà không dỗ tôi sao."


Cô do dự, ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: "Không biết."


"Rất đơn giản," Lạc Trạm nghe thấy mặt cầm thú trong lòng xông ra, áp cũng áp không được. Chỉ có trong thanh âm khàn khàn mang theo dụ dỗ mê hoặc cảnh báo: "Chỉ cần em ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, tôi liền không tức giận."


Đường Nhiễm: "Thật sự?"


"Ừ."


Khóe mắt cô cong xuống, trên má lộ ra một lúm đồng tiền mềm mại: "Được, em không động. Lạc Lạc không cần tức giận." Ngừng một giây, cô lại tò mò hỏi, "Nhưng mà Lạc Lạc muốn làm cái gì?"


"Làm cái gì?"


Lạc Trạm trong đầu xẹt qua giấc mộng không lâu trước đây, hình ảnh quen thuộc mà nguy hiểm――


Ở trong mộng lúc ban đầu anh cũng đã biết chính mình đang ở trong mộng, cho nên không cần che dấu cùng cố kỵ. Dù vậy cái khiến anh tiếc nuối vô số lần, cũng chỉ có những cái âm thanh hình ảnh không thể nghe nhìn.


Cho nên mặc kệ nhớ tới bao nhiêu lần, anh trước sau không có cách nào biết được, cô gái khi bị anh ôm ở trên bàn hôn đến khóe mắt ẩm ướt thấu hồng, giữa môi bật ra những thanh âm nức nở như thế nào.


Cái thanh âm anh muốn nghe nhất, anh muốn biết nghe vào trong lòng là cái cảm giác gì.
Ý tưởng mãnh liệt đến không cách nào ngăn được, Lạc Trạm nghe thấy tiếng nói của mình nghẹn đến lợi hại: "Em không động, liền biết tôi muốn làm cái gì."


"......"


Vài giây do dự, sự tín nhiệm của Đường Nhiễm đối với Lạc Trạm vẫn  chiến thắng cái dự cảm bất an đang trộm toát ra ở đáy lòng.


Cô chậm rãi gật đầu: "Ừm, em không động."


Vì thế trong bóng tối, cái hô hấp kia càng ngày càng gần.


Thẳng đến một khắc, bỗng dưng dừng lại.
"...... Điên rồi."


Tiếng cười trầm thấp khàn khàn mang theo rất nhỏ trào phúng, trong bóng tối vang lên cách đỉnh đầu Đường Nhiễm không xa.


Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu: "Lạc Lạc?"


Lạc Trạm nghẹn lại, trong giọng nói đè nặng táo ý: "Lần sau nếu tôi đưa ra yêu cầu như vậy, không cần bày ra bộ dáng có thể tùy tiện cho tôi khi dễ―― trực tiếp kêu tôi lăn là được."


Khi nói chuyện Lạc Trạm cụp mắt, nhìn khoảng cách giữa hai người chưa đến mười cm.


Đường Nhiễm ngây người hai giây: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"


Lạc Trạm: "Không như vậy sẽ càng tệ hơn."


Đường Nhiễm không hiểu, đành phải gật đầu:


"Ồ."


"......"


"Nhưng mà Lạc Lạc."


"Hử?"


"Giọng anh sao lại nghẹn lại vậy?"


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm lúng túng dời tầm mắt, nói lung tung: "Gió lớn, yết hầu bị cảm lạnh."


"A?" Đường Nhiễm phán đoán phương hướng giọng nói, giơ

Bình Luận (0)
Comment