Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 80

Đêm giao thừa.


Tuyến đường chính K thị lạnh lẽo, làm người cơ hồ nhớ không nổi cảnh ngày thường ngựa xe như nước.


Xe thể thao màu lam lướt nhanh trên con đường dài vắng vẻ. Hai bên cửa sổ xe, bóng cây cùng đèn đường xẹt qua như là truy đuổi quỷ mị, cùng với tiếng ầm ĩ cùng ngọn đèn dầu của vạn nhà, bị nó ném ở sau.


Đi ngược qua đêm dài đen như mực, thân xe cuối cùng ngừng ở bên đường cạnh đại viện Đường gia.


Lạc Trạm lấy di động ra, gạt ra một dãy số.
Đối diện thực mau liền nhận điện.


Cách điện thoại, thanh âm cô gái lộ ra hân hoan: "Lạc Lạc, năm mới vui vẻ!"


"Năm mới vui vẻ," Lạc Trạm đồng ý, sau đó mới cười nói, "Chính là còn chưa tới năm mới đâu."


"Nhanh, nhanh."


"......"


Đêm nay thanh âm của cô nghe tới phá lệ hoạt bát, Lạc Trạm nhịn không được gợi lên khóe miệng. Anh cúi người về phía trước, dựa vào tay lái, nhìn ngọn đèn dầu của Đường gia phía cuối lối rẽ trong đêm tối phía xa.


Chút ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh, toát ra vẻ ôn nhu khác hẳn với bình thường.


"Có nguyện vọng năm mới sao tiểu cô nương, hồ ước nguyện sẽ giúp em thực hiện."


"Nguyện vọng năm mới......" Cô lẩm bẩm, trầm tư suy nghĩ hồi lâu sau, mới nhỏ giọng hỏi:
"Còn chưa có nghĩ đến, có thể để sau nói không?"


Lạc Trạm buồn cười: "Đúng 0 giờ nói ra mới có thể gọi là nguyện vọng năm mới, qua rồi đương nhiên không tính. Tiểu cô nương của chúng ta cũng không thể tham lam như vậy."


Đường Nhiễm có điểm ủ rũ: "Ồ."


Ngữ khí hơi mất mát này lại chọc đúng tim Lạc Trạm.


Trầm mặc vài giây, anh nghiêng mặt, day trán bất đắc dĩ mà cười: "Được rồi, anh nhận thua. Nguyện vọng năm mới của Nhiễm Nhiễm muốn nói bất cứ khi nào cũng được, cho dù là kéo dài tới ngày cuối cùng của năm nay, anh cũng sẽ thực hiện cho em."


"Vậy không thể," Cô cười rộ lên, cách di động cũng có thể nghe ra nụ cười xán lạn, "Ngày cuối cùng cũng phải có nguyện vọng năm mới khác nữa."


Lạc Trạm không nhịn được mà bật cười.
Trong điện thoại an tĩnh vài giây. Sau đó hai người cơ hồ là đồng thời mở miệng ――


"Lạc Lạc, anh hiện tại ở nhà sao?"


"Tiểu cô nương của chúng ta về Thiên trạch rồi sao?"


Lạc Trạm cười nhẹ mở miệng: "Anh hỏi trước."


Đường Nhiễm chần chờ: "Không phải em sao."


"Không phải."


"Ồ."


"Cho nên em phải trả lời anh trước," Lạc Trạm khi dễ cô bé, khóe miệng nhịn không được cong lên, "Về Thiên trạch rồi sao?"


"Vâng, trở về đã lâu."


"Vẫn luôn không ngủ?"


"Tài xế thúc thúc tới, nói muốn bồi em đón giao thừa. Hơn nữa," Thanh âm cô ngượng ngùng mà nhẹ đi, "Em đang đợi điện thoại của anh."


Lạc Trạm ngoài ý muốn hỏi: "Sao em biết anh sẽ gọi điện thoại?"


Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà nói: "Bởi vì em muốn Lạc Lạc gọi điện thoại, cho nên cảm thấy Lạc Lạc hẳn cũng muốn như vậy."


Lạc Trạm ngẩn ra.


Giây lát sau, anh rũ mắt, không nhịn được cười rộ lên: "Em thật đúng là......"


Đường Nhiễm tò mò mà chờ: "?"


Lạc Trạm lại không tiếp tục, cũng không giải thích, chỉ nói: "Chờ về sau Nhiễm Nhiễm của chúng ta hồi phục thị lực, anh nhất định phải đem em xem đến từng li từng tí mới được."


Đường Nhiễm nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể mờ mịt lại nghe lời mà theo tiếng.
"Tài xế thúc thúc hiện tại ở bên cạnh em sao?"


"Vâng," Cô cười rộ lên, "Anh muốn cùng thúc thúc chúc mừng năm mới sao?"


"Không được, ông ấy sẽ nhân cơ hội cúp điện thoại mất." Lạc Trạm vui đùa, "Bất quá anh cũng có nguyện vọng năm mới, Nhiễm Nhiễm có thể giúp anh thực hiện không?"


Đường Nhiễm sửng sốt, hưng phấn lên: "Là cái gì, Lạc Lạc mau nói."


"Có thể thực hiện nguyện vọng năm mới cho anh, liền cao hứng như vậy?" Lạc Trạm nhịn không được trêu ghẹo cô.


"Đương nhiên. Vẫn luôn là anh làm hồ ước nguyện cho em, em cũng muốn có thể làm cho anh."


"Ừm." Lạc Trạm thanh âm sung sướng, "Em không phải hỏi anh ở đâu sao? Anh hiện tại không ở nhà, ở nơi cách em không xa."


Đường Nhiễm ngẩn ngơ.


Lạc Trạm nói: "Cho nên nguyện vọng năm mới của anh chính là, trước 0 giờ, có thể thấy em giống như ma thuật xuất hiện ở trước mặt anh."


"!"


Quen biết hơn nửa năm, Đường Nhiễm cùng Lạc Trạm đã sớm ăn ý tới nỗi tâm ý tương thông.


Chờ cô lấy lại tinh thần, thanh âm vui vẻ từ di động truyền tới bên tai Lạc Trạm ――


"Thúc thúc, thúc có thể đưa cháu tới bên đường nơi chúng ta thường đổi xe không? Lạc Lạc ở nơi đó chờ cháu!"


"......"


Không nghe thấy trả lời, Lạc Trạm đã có thể tưởng tượng ra phản ứng của Lam Cảnh Khiêm. Anh nhịn không được chống cái trán cụp mắt, ách thanh cười rộ lên.


.


Đèn pha xe hơi phá tan bóng đêm hắc ám, cách trước cửa sổ xe, thẳng tắp mà chiếu vào mặt Lạc Trạm.


Nằm ở trên tay lái, Lạc Trạm theo bản năng nâng nâng cánh tay, ở trước mắt ngăn trở ánh sáng chói mắt. Chờ ngẩng đầu thấy rõ ràng nơi phát ra ánh sáng, Lạc Trạm nửa bực nửa cười mà ngẩng đầu, cười nhạt.


Xe hơi màu đen cuối cùng mặt đối mặt ngừng lại.


Lạc Trạm đẩy cửa siêu xe ra, chân dài bước xuống xe, dẫm lên nền đất bị trời đông giá rét đông lạnh đến rắn chắc.


Giày da đạp lên trên mặt đường nhựa, phát ra tiếng vang rất nhỏ mà cực có vận luật (nhịp nhàng).


Vài giây sau, Lạc Trạm ngừng ở ngoài cửa ghế phụ. Anh chống cửa xe, cúi người xuống.


"Giao thừa vui vẻ, Nhiễm Nhiễm."


Cô ôm đai an toàn đỏ bừng mặt. Không biết là gió thổi đến hay là bị kích động đến, nghe vậy cô ngửa đầu, khóe mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên: "Giao thừa vui vẻ, Lạc Lạc!"


Này kẻ xướng người hoạ dường như đối thoại, nam nhân bên cạnh nắm chặt tay lái trong lòng càng thêm khó chịu. Lam Cảnh Khiêm nghiêng mặt, nhìn về phía Lạc Trạm.


Lại thu được ánh mắt Lạc Trạm lia tới, lười nhác mà cười: "Đã lâu không gặp, thúc thúc."


"......"


Gần đây cửa ải cuối năm, Lam Cảnh Khiêm ở công ty vội vội vàng vàng. Thân thiếu phương pháp, liền ở Đường Nhiễm bên này tần suất lộ diện cũng thấp hơn rất nhiều. Trừ bỏ liên hệ điện thoại, ông cùng Lạc Trạm xác thật gần một tháng không có chạm mặt ở Thiên trạch.


Nói cách khác, Lạc Trạm lại ở tình huống không có giám sát, ăn vạ bên người con gái bảo bối của ông, không biết có làm chuyện xấu gì không.


Cố tình Đường Nhiễm đối Lạc Trạm nhất quyết không hề phòng bị.


Lão cha già dưới đáy lòng than thở, trên mặt biểu tình nghiêm túc: "Thời tiết lạnh như vậy, còn muốn gọi người ra đây. Vạn nhất Tiểu Nhiễm đông lạnh bị cảm làm sao bây giờ?" Lạc Trạm vừa muốn mở miệng, Đường Nhiễm ngồi ghế phụ đã quay mặt sang, nghiêm túc mà nói: "Sẽ không đâu thúc thúc, mới được một lúc thôi, sức chống chịu của cháu không có kém như vậy, hơn nữa cháu mặc rất ấm."


Lam Cảnh Khiêm á khẩu không trả lời được.


Lạc Trạm chống cửa xe, cứng họng mà cười: "Là anh suy xét không chu toàn. Muốn tới bồi tiểu cô nương đón giao thừa, nhưng Lâm Thiên Hoa bọn họ về nhà, xe lái không được. Chỉ có thể dùng phương pháp này......"


Đường Nhiễm nghe được một nửa, đã nhịn không được cao hứng mà quay lại: "Lạc Lạc hôm nay là tới bồi em đón giao thừa sao?"


"Bằng không thì sao."


Lạc Trạm bật cười, giơ tay cách mũ len xoa xoa đầu cô: "Anh vượt qua hơn phân nửa cái K thị chạy tới, chẳng lẽ chỉ là vì gặp mặt cùng em nói một tiếng giao thừa vui vẻ sao?"


"Vậy anh mau lên xe đi, có thể...... có thể núp ở phía sau không?"


Lam Cảnh Khiêm gõ tay lái, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Đây là xe mui trần, vạn nhất bảo an phụ cận xem xét, ngồi sau xác suất bị phát hiện quá cao ―― vẫn là cốp xe đi, nơi đó an toàn."


Đường Nhiễm nghe được ngẩn ngơ: "Cốp xe có thể, có thể trốn người sao?"


Lam Cảnh Khiêm không sốt ruột nói tiếp, quay đầu nhìn về phía Lạc Trạm.


Đối diện hai giây, Lạc Trạm nhướng mày: "Tự nhiên muốn làm gì cũng được."


"Đừng."


Đường Nhiễm nóng nảy, cô xoay người, ở bên cạnh cửa xe sờ đến tay Lạc Trạm. Đốt ngón tay thon dài hữu lực, chỉ là lạnh như băng.


Cô nôn nóng mà ngẩng đầu: "Sao anh không mang bao tay?"


Lạc Trạm bất đắc dĩ mà cười: "Vấn đề này nên là anh hỏi em." Tay cô ấm hơn nhiều so với anh, gầy gầy trắng trắng, còn thực mềm.


"Nhưng em ôm túi chườm nóng, anh là lái xe tới."


"Không sao. Anh ở trên đường đóng mui xe."


"Ồ......" Đường Nhiễm không biết nghĩ đến cái gì, cúi thấp đầu.


Lạc Trạm cố nén cảm xúc da kề da, đem bàn tay cô đặt trở về: "Được rồi. Bên ngoài quá lạnh, đưa tay trở về."


Đường Nhiễm lại nắm chặt ngón tay anh không buông: "Trốn ở cốp xe nhất định không thoải mái, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp khác đi?" "Đừng lo lắng." Lạc Trạm cứng họng mà cười, "Chúng ta chờ lát nữa gặp lại."


"......"


Hai mươi phút sau.


Bãi đất trống trước Thiên trạch Đường gia, xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại.


Đoạn Thanh Yến chờ ở dưới thềm đá vội vàng đi đến bên ghế phụ: "Tiểu Nhiễm?"


Đường Nhiễm nghe ra thanh âm, kinh hỉ ngẩng đầu: "Chị tới lâu chưa?"


"Chị vừa đến." Đoạn Thanh Yến kéo ra cửa xe, đỡ Đường Nhiễm xuống dưới, "Gõ cửa không ai trả lời, chị còn tưởng em ngủ chứ. Hỏi bảo an mới biết được em đi ra ngoài ―― này Tết nhất, em đi ra ngoài làm gì?"


Đường Nhiễm cười rộ lên: "Em đón một vị bằng hữu khác tới đón giao thừa."


"Đón...... người?"


Đoạn Thanh Yến sửng sốt, nhìn về phía sau xe hơi.


Vị đại lão ở ghế lái kia cô không dám nhìn ―― không lâu trước đây lần đầu tiên phát hiện tài xế mới của Đường thế mà là Lam Cảnh Khiêm, cô liền nhận được một hồi "uy hiếp" phi thường quen thuộc nhưng tương đối ôn hòa.


Nhưng mà lúc này phía sau trống không, một người cũng không có.


Gió lạnh thấu xương, Đoạn Thanh Yến đột nhiên run run, cứng cổ quay đầu lại: "Tiểu Tiểu Tiểu Nhiễm, vị bằng hữu của em là ngồi ngồi ở sau xe sao...... Em em em trước đó cùng nó nói chuyện qua?"


Đường Nhiễm cảm giác được cánh tay đnag đỡ mình hơi run rẩy.


Ngẩn ra hai giây, cô phản ứng lại, cười khẽ ra tiếng: "Chị hiểu lầm." Đường Nhiễm nghiêng người hướng trong xe, "Thúc thúc, thúc mau mau mở cửa, đừng để anh ấy nghẹn hỏng mất."


Lam Cảnh Khiêm giơ tay, khống chế bản thân ấn xuống.


Giây tiếp theo, Đoạn Thanh Yến run run rẩy rẩy liền sững sờ ở tại chỗ ――


Cốp xe chậm rãi mở ra.


Sau một trận O@, vị Lạc tiểu thiếu gia kiệt ngạo khó thuần, một thân chật vật mà từ cốp xe chui ra.

Bình Luận (0)
Comment