Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính

Chương 8



Tôi trở về nhà sau buổi học.

Như thường lệ, căn nhà trống vắng, không khí có chút cô đơn, lạnh lẽo.

Biệt thự Tinh gia lấy gam màu đen trắng làm chủ đạo, các món đồ cổ được trưng bày khắp nơi.

Tùy tiện cầm một cái ly, một cái bình đã có giá trị liên thành.

Tôi theo thói quen đi xuống bếp.


Trên bàn đã được chuẩn bị đầy đủ bữa tối, lồng bàn được tỉ mỉ úp lên trên.

Tôi ngồi xuống nhìn bàn đầy đồ ăn đã nguội lạnh, lại nhìn ra xung quanh.

Bỗng dưng thấy khóe mắt cay cay.

Không tự chủ được tôi bật khóc như một đứa trẻ.

Tôi tự nhủ đây đã là lần thứ mấy rồi, có phải lần đầu nữa đâu.

Nhưng lần nào tôi cũng không tự chủ được rơi nước mắt.

Khóc chán chường rồi, tôi bắt đầu ăn những món đồ đã nguội lạnh trên bàn.

Dù sao tôi cũng không biết hâm nóng thức ăn.

Bản thân rất mệt rồi, lần nào cũng vậy.


Nhưng bố mẹ không cho người giúp việc ở lại qua đêm trong biệt thự.

Họ đều ở toà nhà lớn đối diện phía trái biệt thự, nhưng vẫn nằm trong khuôn viên nhà.

Người giúp việc đều phải rời nhà trước 5h nên họ chỉ có thể chuẩn bị sẵn thức ăn từ trước cho tôi.

Ăn xong tôi thu dọn chén đũa cho vào bồn, đậy lồng thức ăn còn dư lại.

Hôm nay quả thật ăn không vô.

Phần còn lại sáng mai sẽ có người dọn dẹp.

Tôi lên lầu.

Đứng trước cửa phòng mình định mở cửa vào thì bỗng nhiên tôi khựng lại rồi đi về cuối dãy lầu, đứng trước căn phòng cuối cùng.

Đứng nhìn một hồi lâu, tôi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng ngăn nắp, được sắp xếp gọn gàng.


Góc phòng có một giá sách lớn.

Tôi đi đến chiếc giường được đặt cạnh bên cửa sổ.

Một thiếu niên quấn băng trắng khắp đầu, người gầy gò, không chút sức sống.

Mái tóc đen nhánh, ánh lên dưới ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ.

Máy móc ở khắp nơi.

Những đường nhịp tim gấp khúc đều đặn, mực nước trong chai nước biển thấp dần...!Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống, nắm lấy đôi tay gầy gò, giờ chỉ còn mỗi xương nhưng không hiểu sao nó thật ấm áp.

Áp bàn tay đó lên má, tôi mỉm cười thật bình yên:
- Anh, em về rồi..


Bình Luận (0)
Comment