Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 128

Ở tận thế sinh tồn là một chuyện, hoàn thành nhiệm vụ lại là một chuyện khác.

061 nghĩ, biện pháp tốt nhất hiện tại là trước khi tất cả chưa phát sinh thì tìm Cốc Tâm Chí, cũng kéo cậu ta vào trong đội, vừa có đội ngũ lớn mạnh vừa có thể tránh cậu ta khỏi bị nhân loại mới thu hút, phục vụ cho trí tuệ nhân tạo.

…Biện pháp này rất thỏa đáng, không hề có vấn đề, chẳng qua có điểm đáng ghét là có mầm móng tai họa.

Dù sao đối với một người lãnh đạm trong tình cảm nhưng lại có bản tính khống chế và dục vọng chiếm hữu cực lớn đối với thứ mà mình yêu thích như Cốc Tâm Chí thì thật sự quá khó xác định, cũng rất bất an, khó tránh khỏi sẽ đi hướng cực đoan, thật sự là một sự uy hiếp tiềm ẩn đối với sự an toàn của đoàn đội.

Sau khi 061 nói ra ý nghĩ của mình, Trì Tiểu Trì hơi nhướn mày: “Chủ ý của anh không tệ.”

Nói xong, trước tiên Trì Tiểu Trì sử dụng một tấm thẻ gia tốc thời gian, sau đó là một tấm thẻ có công năng mới, đem công năng của thẻ dựa theo thác tác ngâm vào trong ký ức của Đinh Thu Vân, chiết xuất một đoạn trí nhớ đầy đủ.

“Nhưng mà…tôi có một chủ ý to gan hơn.”

Tên gọi: Thẻ khống chế giấc mộng

Thời gian kéo dài: 3 phút

Số lượng: 1

Phẩm chất: Hoàn mỹ

Loại hình: vật phẩm sử dụng một lần

Điểm hoán đổi: 10 điểm trị giá hảo cảm (3 điểm trị giá hối hận)

Giới thiệu: Nam Kha nằm mơ, mơ thấy ăn. Ngủ đến nhân gian, cơm chín tới.

….Cho nên công năng của thẻ, tục xưng là “Trong mơ cái gì cũng có”.

Trì Tiểu Trì đổi rất nhiều thẻ, mà số lượng thẻ này đổi nhiều nhất, thứ nhất là giá rẻ, thứ hai là công dụng mạnh, có lúc cậu muốn một đêm ngủ yên, liền dùng thẻ này lên người mình, để trống mộng cảnh, như vậy sẽ không bị giấc mộng quấy nhiễu.

Để phòng ngừa bất trắc, Trì Tiểu Trì trữ một lượng lớn thẻ khống chế giấc mộng chính là vì chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

Hiện tại đám hàng tích trữ này có thể phát huy được tác dụng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Trì Tiểu Trì ra khỏi xe, móc chìa khóa, khởi động xe mô tô, theo ô tô của cha mẹ cùng nhau lái vào bóng đêm mênh mang.

Trên trời bắt đầu có tuyết rơi, mà con báo nhỏ nằm nhoài trên bả vai của cậu đang chui vào đồ chống lạnh, dùng nhiệt độ cơ thể của nó để sưởi ấm cho Trì Tiểu Trì, cũng nghiêng tai lắng nghe nhịp tim gần trong gang tấc của cậu.

Trí tuệ nhân tạo trung tâm đã đình chỉ hầu như hết thảy công năng vận hành, chỉ giữ lại các chức năng gửi và nhận cơ bản nhất.

Virus cưỡng chế ép dừng hoạt động của từng thiết bị trí tuệ nhân tạo vẫn đang chạy và gửi một thông điệp đến trung tâm là đã gửi virus cho những thiết bị đó.

Khi trung tâm nhận được tin tức trông có vẻ an toàn, nó sẽ tự động tiếp nhận.

Tường lửa lập tức reo ầm lên, biểu hiện —- có virus xâm nhập.

Nhưng tất cả đều đã muộn.

Trí tuệ nhân tạo trung tâm ngay cả một tín hiệu nghi ngờ cũng không thể phát ra liền bị tấn công trực tiếp bởi virus gây tê liệt cực mạnh, tải xuống tập tin quy mô lớn, các chức năng báo cáo đã tạm thời bị đóng băng, không thể gửi bất kỳ tin tức nào.

Bức ảnh chân dung của một con báo nhỏ chiếm cứ tất cả màn hình của nó, đưa móng vuốt nhỏ chào hỏi thân mật với trí tuệ nhân tạo trung tâm.

Rất nhanh, trí tuệ nhân tạo trung tâm nhận được lời nhắc nhở gửi tới của trí tuệ nhân tạo thượng cấp: “Xin giữ im lặng, lặp lại một lần nữa, xin giữ im lặng.”

Trí tuệ nhân tạo trung tâm muốn gửi lệnh báo lỗi, nói rõ tình hình nơi này nhưng nó không làm được gì cả, virus đã triệt để khống chế nó.

Trí tuệ nhân tạo thượng cấp nhắc nhở không được, liền nhận đinh đây cũng là một trí tuệ nhân tạo “Tạo phản”, lập tức gửi đi mệnh lệnh cưỡng chế đình chỉ hoạt động.

….Cũng tức là virus.

Trước một giây virus của trí tuệ nhân tạo thượng cấp xâm nhập thì virus Con báo nhỏ đã dừng vận hành.

Trí tuệ nhân tạo trung tâm bị virus xâm nhập liền rơi vào yên lặng vĩnh cửu.

Mà virus Con báo nhỏ lại giơ móng vuốt với trí tuệ nhân tạo trung tâm, sau khi ra hiệu “Tạm biệt” thì lại một lần nữa ngụy trang thành tập tin đính kèm, tự động lần theo dấu vết, đi ngược dòng đến nơi mà trí tuệ nhân tạo thượng cấp vừa gửi virus tới trí tuệ nhân tạo trung tâm.

….

Trì Tiểu Trì cưỡi xe ô tô dẫn đường.

Cách kính chắn gió của mũ bảo hiểm, Trì Tiểu Trì nhìn thế giới điên đảo trật tự, chậm rãi chuyển hóa thành đất hoang.

Cậu dựa vào ánh đèn pha, nhìn thấy một người chết đông bên ven đường.

Mặt úp sấp xuống đất, giống như say rượu, thân thể cuộn tròn, khóe môi mang nụ cười, nửa khuôn mặt áp trên đất đã nổi lên đường viền màu đỏ tươi của thi thể.

Trì Tiểu Trì quay mặt đi, không nhìn kỹ nữa.

Gần tới hừng đông, bên ngoài nổi lên sương mù, tình hình giao thông càng thêm ác liệt, những vụ va quẹt liên tục xảy ra, cũng may hiện tại đại đa số mọi người đều vội vàng tăng thêm quần áo và trang bị nên trên đường không đến nỗi kẹt xe.

Trì Tiểu Trì đưa xe ra khỏi thành phố.

Chân trời nổi lên màu trắng bạc, bọn họ cũng đã ra khỏi thành phố, dừng lại ở khu phục vụ tại ngoại ô.

Bởi vì bị dây thường xuân ám ảnh nên bà Đinh đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện quay về nhà, mà người bình thường gặp phải tai họa thì phản ứng đầu tiên là tìm một nơi quen biết an toàn để trốn tránh: “Thu Vân, chúng ta quay về chỗ con thuê phòng để ở đi, nếu không được nữa thì tìm khách sạn…”

Trì Tiểu Trì không muốn nói cho mẹ biết những nhân loại cũ trốn ở khách sạn và khu dân cư trên căn bản sẽ trở thành nhóm nô lệ đầu tiên.

Bọn họ trốn trong lồng tre nhỏ như vậy là tự nguyên đem mình nhốt lại, quả thật là nhốt trong một cái lồng rắn chắc.

Trì Tiểu Trì áp xuống chuyện này, nói: “Chúng ta thêm xăng trước đi.”

Khu phục vụ này vốn là nơi đặt chân cố định mà Đinh Thu Vân nửa năm sau biến cố mới tìm được.

Sau khi toàn cầu gặp biến cố, cha mẹ của Đinh Thu Vân đều qua đời, bạn bè quen thuộc toàn bộ ly tán, cậu cưỡi mô tô chạy về hướng ngược lại nơi này, ở tỉnh lân cận luẩn quẩn một vòng, sau đó mới mang theo mười mấy đội viên đi ngang qua khu phục vụ này, quen biết với lão Cảnh ở đây.

“Lão Cảnh” là một người phụ nữ, tên đầy đủ là Cảnh Tử Hoa, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không già mà ngược lại rất xinh đẹp và rực rỡ, nhưng cô thích người khác gọi mình là “Lão Cảnh”, dường như danh xưng này càng dễ nghe hơn.

Khi cô mang thai, chồng cô tòm tèm với đồng nghiệp ở bên ngoài bị cô bắt quả tang, sau khi sinh con thì cô đạp chồng mình ra ngoài, gần như làm cho anh ta rời nhà không một xu dính túi, sau đó liền sống một mình với con trai Nhất Minh.

Cô được bạn học cũ chăm sóc trong thời gian học thạc sĩ và tiến vào một khu phục vụ làm việc.

Trước khi biến cố xảy ra, mọi người quen vào việc ỷ lại thiết bị tự động hóa, bởi vậy tính chất công việc của cô cũng không quá mức khác biệt so với Đinh Thu Vân, chỉ là bảo trì hệ thống và ngăn ngừa có người trộm cắp.

Đây là một người phụ nữ rất thú vị.

Cô luôn luôn lạnh lùng, ngồi trên ghế xích đu, tựa như đàn ông Vân Nam, cầm ống thuốc lào, thở ra làn khói trắng từ trong miệng, một lọn tóc rối từ trên trán buông xuống, vô cùng nữ tính, giống diễm quỷ trong tiểu thuyết cổ đại.

Mà không có một con diễm quỷ nào lại dùng nỏ tốt như cô.

Lần đầu tiên Đinh Thu Vân nhìn thấy cô là khi cô đang kéo một con linh cẩu đi về hướng trạm xăng, trên đầu linh cẩu cắm một mũi tên, chết không nhắm mắt.

Lúc đó Nhan Lan Lan từ xa nhìn, nuốt một ngụm nước bọt: “Oa, món lẩu cầy.”

Đoàn người của Đinh Thu Vân vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi, đang chuẩn bị vòng đến khu phục vụ này thì lão Cảnh liền dừng chân, trực tiếp cầm nỏ nhắm ngay bọn họ.

Đinh Thu Vân phản ứng rất nhanh, dừng lại mô tô: “Chúng tôi đến trao đổi vật tư với cô. Để chúng tôi nghỉ ngơi ở đây một buổi tối.”

Lúc này lão Cảnh mới cho bọn họ tiến vào.

Đinh Thu Vân dùng một bộ đồ chống lạnh để trao đổi.

Buổi tối, bọn họ ở lại trong khu phục vụ, ăn món lẩu cầy.

Sau khi Đinh Thu Vân ăn no, muốn cùng lão Cảnh thương lượng một chút chuyện dùng vật tư đổi xăng dầu, tuy rằng bọn họ có trữ hàng nhưng dầu nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.

Hơn nữa cậu đã quan sát qua, khu phục vụ này tuy quy mô nhỏ nhưng lại dựa lưng vào một kho dầu chính quy, làm quan hưởng lộc vua, cho dù lòng đất chôn mỏ dầu thì cũng đủ để lão Cảnh phát tài trong tận thế.

Khu phục vụ này chỉ có một mình lão Cảnh trông coi, Đinh Thu Vân cũng chỉ có thể tìm cô để thương lượng.

Lão Cảnh ngồi trên giường, đề cập đến những yêu cầu khiến Đinh Thu Vân khó chấp nhận, cô muốn đồ ăn, thuốc hút, rượu mạnh, chăn bông, lều bạt, vũ khí.

Nói đơn giản là cái gì cũng muốn.

Đinh Thu Vân vẫn còn muốn thương lượng, liền nói: “Chị Cảnh, như vậy thật sự có chút quá nhiều, nhà chúng tôi tính đâu ra đấy chừng mười miệng ăn, tôi không thể tự làm chủ…”

Lão Cảnh: “Gọi tôi là lão Cảnh. Một trăm lít dầu.”

Đinh Thu Vân thích sự thẳng thắn của cô, đơn giản cò kè mặc cả: “120 lít.”

Lão Cảnh nói: “Con trai của tôi đang ngủ.”

Đinh Thu Vân bất giác không hiểu chuyện này liên quan gì đến việc bọn họ thương lượng buôn bán: “Hả? Ngủ rất tốt.”

Lão Cảnh bới mái tóc dài rối tung lên: “Một trăm lít dầu, cùng với tôi”

Đinh Thu Vân hiểu ra, mặt liền đỏ: “…Không cần.”

Lão Cảnh cởi nút áo.

Đinh Thu Vân đè lại tay cô: “Thật không cần mà. 110 lít, coi như tôi chịu thiệt.”

Lão Cảnh nhìn cậu chằm chằm một lúc.

Lúc này Đinh Thu Vân vẫn không quên động viên cô: “Chị Cảnh, chị rất quyến rũ, thật sự đấy. Nếu tôi là dị tính luyến ái thì có lẽ thật sự sẽ đồng ý.”

Lão Cảnh mím môi cười.

“Tôi còn tưởng qua thời gian dài như vậy rốt cục cũng xem như gặp được chính nhân quân tử chứ.” Lão Cảnh cười rộ lên cũng vẫn quyến rũ nhưng lạnh lẽo, đôi mắt mèo hơi nheo lại, “Kết quả là gặp phải đồng tính luyến ái. Ha ha.”

Đinh Thu Vân dở khóc dở cười.

Đinh Thu Vân và lão Cảnh kết giao quan hệ thương mại, thường xuyên qua lại nên trở nên quen thuộc.

Lão Cảnh chưa bao giờ kể với mọi người chuyện của mình, dường như cô sinh ra đã là lão Cảnh của hiện tại, cho nên cuộc đời không có gì nổi bật, không có gì từng trải đặc sắc để kể.

Liên quan đến chuyện trước đó của cô, Nhan Lan Lan chỉ biết qua lời kể lại của những tiểu đội nhân loại từng giao dịch với lão Cảnh.

Nửa năm trước lão Cảnh vẫn là người phụ nữ mạnh mẽ cứng rắn, Cảnh Tử Hoa.

Con trai của cô là Cảnh Nhất Minh mới vừa tròn ba tuổi, ngay đêm trước biến cố xảy ra thì nó bắt đầu sốt cao.

Cho con trai uống thuốc hạ sốt, Cảnh Tử Hoa dỗ thằng bé đi ngủ, muốn tiếp tục quan sát xem tình hình thế nào, nếu không nghiêm trọng thì chờ ngày mai thay ca sẽ chở nó đi bệnh viện.

Chờ đến nửa đêm bị đông lạnh tỉnh lại, Cảnh Tử Hoa phát hiện con trai đã nóng như lò than.

Cô bế con trai lao ra ngoài, lấy thân thể sưởi ấm cho nó, bế nó vào trong xe thì mới phát hiện xe ô tô điện của mình cần sạc điện.

Giờ khắc này toàn bộ nguồn điện đã dừng hoạt động, cô đành đặt con trai vào trong xe, chính mình chịu giá lạnh, chậm rãi từng bước chạy về phía cửa hàng tiện lợi.

Cùng trực ban với cô chính là Tiểu Hàn ở cửa hàng tiện lợi, mà trong cửa hàng tiện lợi có bán thuốc hạ sốt.

Nếu có thể uống thuốc đúng lúc hoặc mượn được xe của Tiểu Hàn thì bệnh tình của con trai cô có thể khống chế được.

Ai ngờ nghe qua lời của cô, Tiểu Hàn không hề tỏ ra thương hại.

Gã lộ ra khuôn mặt thèm thuồng, cười hì hì: “Không có gì đánh đổi mà muốn lấy thuốc là không tốt cho lắm.

Cô cầu xin Tiểu Hàn, đem hết thảy tiền bạc trên người đều móc ra trước mặt gã.

Tiểu Hàn gạt hết tiền bạc sang một bên, cầm đèn pin chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Tử Hoa: “Mấy thứ này không phải thứ tôi cần. Chị Cảnh, tôi thích chị từ rất lâu rồi.”

Cảnh Từ Hoa lúc này phỉ nhổ gã một cái rồi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, bắt đầu cầu xin đám tài xế đang nghỉ ngơi trong khu phục vụ đưa con trai cô đến bệnh viện gần đó tìm bác sĩ.

Có hai người ngại phiền phức, từ chối cô, có một người nhiệt tình đồng ý, bảo vừa nãy đã báo với vợ con là bảy giờ sáng sẽ về tới nhà, nếu đưa Cảnh Nhất Minh đi bệnh viện thì e rằng sẽ bị trì hoãn thời gian, đợi cậu ta gọi điện báo cho vợ con biết một tiếng.

Cảnh Tử Hoa liên tục cám ơn cậu ta.

Ai ngờ cô vừa mới bế con trai đến thì cậu tài xế liền lo lắng ném thiết bị truyền tin lên ghế phó lái rồi xin lỗi Cảnh Tử Hoa: “Tôi không liên lạc được vợ con của mình, hỏi những người khác thì tình hình của bọn họ cũng y như thế…”

Cậu gật đầu với Cảnh Tử Hoa, đầy mặt áy náy: “Xin lỗi. Tôi phải khẩn trương quay về nhà xem một chút.”

Ba giờ sáng, xe cộ dừng chân trong khu phục vụ không nhiều, tỉnh lại phát hiện thấy không đúng thì lập tức chạy về nhà, có tài xế đã ngủ, gõ cửa sổ mãi cũng không tỉnh lại.

Cảnh Tử Hoa lâm vào tuyệt vọng.

Như vị tài xế kia đã nói, thiết bị truyền tin bị mất tín hiệu, cô căn bản cũng không liên lạc được với bệnh viện.

Thấy nhiệt độ của con trai càng ngày càng cao, cô chỉ có thể dàn xếp cho con trai rồi đi vòng lại cửa hàng tiện lợi.

Tiểu Hàn dù bận vẫn ung dung, cười nhìn cô.

Nhìn thấy trong tay gã có vũ khí, Cảnh Tử Hoa từ bỏ ý nghĩ cướp thuốc.

Cô để hắn ta ngủ với mình, ngay tại quầy thu ngân.

Nửa tiếng sau, với quần áo xốc xếch, cô cầm thuốc chạy về phía xe.

Nhưng đã chậm.

Con trai tỉnh lại nhưng không còn là đứa bé thông minh lanh lợi của trước đây, lỗ tai của nó đã hoàn toàn bị điếc, hành động cũng gặp chướng ngại, ngay cả nói cũng không có sức.

Sau khi con trai tỉnh lại, nhìn thấy Cảnh Tử Hoa nói rất nhiều với mình, cậu bé mở to đôi mắt long lanh như cún con, đợi Cảnh Tử Hoa nói xong mới nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

Cảnh Tử Hoa ôm con trai khóc rất lâu, mãi đến khi không còn rơi nước mắt được nữa.

Đợi một ngày rưỡi, Tiểu Hàn phát hiện hết thảy đều vẫn chưa khôi phục, càng thêm yên tâm lớn mật, cười híp mắt đến gõ cửa Cảnh Tử Hoa: “Chị Cảnh, chị Cảnh, tôi nhớ chị lắm.”

Cảnh Tử Hoa mở cửa ra, im lặng để gã tiến vào.

Tiểu Hàn chờ không kịp mà mở cúc áo của cô: “Chị cũng nhớ tôi phải không?”

Đôi mắt đỏ hoe của Cảnh Tử Hoa khẽ cười: “…Ừm.”

Khi cởi ra áo sơ mi của cô, Cảnh Tử Hoa ôm chặt lấy Tiểu Hàn, đưa cánh tay vòng ra sau lưng của gã, một cây kéo đâm thẳng vào thận của gã.

Sau đó, Cảnh Tử Hoa liền trở thành lão Cảnh, trong coi trạm xăng dầu, dùng trao đổi để sinh sống, đem mình biến thành một loại tiền có thể lưu thông trao đổi.

Sau khi quen thân với lão Cảnh, Đinh Thu Vân cùng cô uống rượu, hỏi cô: “Sao lại bán mạng như vậy chứ?” Rõ ràng có thể dựa vào buôn bán vật tư để sống rất tốt mà.

Lão Cảnh không nghe rõ cậu nói cái gì: “Hả?”

Dứt lời, cô bưng chén lên, đặt lên môi, vẻ mặt đột nhiên dịu xuống, nghiêng tai lắng nghe trong phút chốc: “Đinh, có phải Nhất Minh đang gọi tôi không?”

Thính lực của Đinh Thu Vân rất nhạy, bèn lắc đầu: “Không có.”

Lão Cảnh nở nụ cười, vén lọn tóc rơi ở bên tai sang một bên: “Lại nghe lầm.”

Nhìn thấy dáng dấp như vậy của lão Cảnh, Đinh Thu Vân nghĩ, cậu không cần phải hỏi thêm.

Phụ nữ có con sẽ tự giác chủ động biến thành một chiến sĩ.

Cuối cùng, trạm xăng dầu của lão Cảnh bị một đám nhân loại mới vây công.

Bọn họ dự định đi diệt điểm phục vụ chuyên cung cấp cho nhân loại cũ này.

Lúc đó tiểu đội của Đinh Thu Vân cũng ở đây, trên người bọn họ không mang theo đủ hỏa lực, nơi đây khí đốt nặng, không thể gặp lửa, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.

Lão Cảnh quen thuộc địa hình, lại am hiểu dùng nỏ, thay bọn họ cản rất lâu, còn giao Nhất Minh cho Đinh Thu Vân, bảo bọn họ dẫn theo Nhất Minh rút lui.

Sau khi thành công thoát thân, Đinh Thu Vân vốn muốn từ hậu phương bọc đánh, yểm trợ lão Cảnh rút lui nhưng bọn họ hết đạn.

…Chỉ còn thiếu vài phát đạt, đám nhân loại mới đã bắt đầu bao vây.

Lão Cảnh phất tay với bọn họ rồi nấp ở một bên máy chứa dầu.

Cô dùng cây súng mà lần đầu tiên Đinh Thu Vân giao dịch với mình, trong đó còn sót lại một viên đạn, áp vào máy chứa dầu rồi bóp cò súng.

Cả trạm xăng dầu bị nổ tung, khiến cả chân trời bị nhuộm đỏ bừng, mây lửa nổi lên cuồn cuộn.

Đinh Thu Vân đứng tại chỗ, ngắm nhìn biển lửa kia thật lâu.

Câu nói sau cùng Cảnh Tử Hoa nói với Đinh Thu Vân là: “Làm ăn với các cậu rốt cục vẫn bị thiệt thòi.”
Bình Luận (0)
Comment