Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 153.1

Yến Kim Hoa đưa tiểu giao nhân không còn mái ấm về nuôi dưỡng ở hồ cá phía sau núi, là nơi tu luyện riêng của hắn.

Hồ cá là do tiểu giao nhân tự đặt tên, là một cái hồ dưới thác nước linh tuyền rất thích hợp cho cậu sinh sống.

Yến Kim Hoa nói với tiểu giao nhân trốn dưới đá ngầm trong hồ không chịu ngoi ra: “Này, để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé.”

…Tiểu giao nhân không nói lời nào.

“Hay là ngươi đã có tên?”

Tiểu giao nhân thò đầu ra, hai bàn tay nho nhỏ quấn băng gạc vịn vào tảng đá ven hồ, yên lặng vẫy đuôi ngóng trông.

Yến Kim Hoa cau mày lại, cởi y phục ra, thả người nhảy vào trong nước.

Tiểu giao nhân bị dọa mất hồn, ngã vào trong nước, xẹt một cái liền chui vào trong thác nước.

Yến Kim Hoa lau nước trên mặt, cười ha ha.

Khi vừa bị Yến Kim Hoa bế trở về, cậu thường trốn như vậy dưới đáy hồ, không muốn gặp ai.

Lúc đầu Yến Kim Hoa ngày ngày đều đến, tiểu giao nhân lại cứ trốn tránh, cũng không chịu để cho hắn cách mình quá gần, chỉ cần hắn hơi có ý đồ tới gần thì tiểu giao nhân sẽ chuồn ngay tức khắc.

Đuôi của cậu bị thương rất nặng.

Lưới đánh cá kia được bố trí vô cùng nham hiểm, mắc vào rất nhiều lưỡi câu, lưỡi câu dường như xuyên hết nửa cái đuôi của cậu, mỗi lần đều là Yến Kim Hoa cưỡng ép tóm cậu lên bờ, vén lên những lớp vảy ngổn ngang để thoa thuốc bột cho cậu.

Qua khoảng hơn một tháng, vết thương gần như khỏi hẳn thì tiểu giao nhân đột nhiên phát hiện tần suất người kia đến thăm trở nên giảm hẳn, có lúc cách một ngày, có lúc cách bốn năm ngày mới tới một lần.

Cậu bắt đầu nằm nhoài lên bờ nhướng cổ trông mong người kia đến.

Bởi vì cậu không có ai khác để có thể nói chuyện.

Mãi đến khi Yến Kim Hoa cũng không còn quan tâm đến cậu thì tiểu giao nhân mới chậm rãi nhận ra, cậu chẳng còn một bạn bè hay người thân nào cả.

Cũng may Yến Kim Hoa cũng không phải hoàn toàn bỏ mặc cậu, dù sao cũng sẽ đưa một chút linh quả ngon miệng cho cậu ăn.

Nhưng Yến Kim Hoa không còn thích trêu đùa tiểu giao nhân như trước đây, giống như đã mất đi hứng thú đối với cậu.

Tiểu giao nhân nằm nhoài trên đá ngầm, khổ não mà suy nghĩ, tại sao không tới bắt mình nữa.

Qua mấy ngày, Yến Kim Hoa lại tới, trong lồng ngực ôm một con mèo đen nhỏ, trông bộ dạng có vẻ rất thương tiếc.

Tiểu giao nhân ở trong nước chậm rãi bơi một vòng, phát hiện Yến Kim Hoa căn bản không thèm nhìn chính mình, chỉ ôm con mèo đen kia để chải lông và trêu đùa.

Cậu lại bơi một vòng lớn, cố ý dùng đuôi đập lên mặt nước khiến bọt nước văng tung tóe.

Yến Kim Hoa hôn con mèo đen một cái, con mèo đen nhỏ không tình nguyện mà kêu meo một tiếng, vung móng vuốt muốn cào.

Yến Kim Hoa thoải mái tránh thoát, cũng không e ngại, nâng con mèo đen lên thật cao, cười híp mắt gọi tên của nó: “Mèo ngốc, cào ta à, nào cào đi.”

Con mèo đen nhỏ tức giận keo meo meo vài tiếng, mặc kệ Yến Kim Hoa trêu đùa thế nào nó cũng không thèm để ý đến nữa.

Yến Kim Hoa chơi quá chú tâm, đang nhọc lòng trêu đùa mèo đen nhỏ thì tiểu giao nhân ở bên hồ lấy hết dũng khí bơi đến bên bờ, hé miệng nhỏ giọng gọi: “…Meo.”

Yến Kim Hoa nhận ra có âm thanh vang lên từ phía sau, hắn ngẩn ra.

Hắn hỏi: “Ngươi đang gọi?”

Tiểu giao nhân muốn tìm cho mình một mái ấm, muốn nhận được sự yêu thích của Yến Kim Hoa, vì thế ngẩng đầu nhìn Yến Kim Hoa: “Meo meo meo.”

Yến Kim Hoa đặt con mèo nhỏ xuống một bên, đi đến bên hồ, đưa tay xoa nắn mặt của tiểu giao nhân, đôi mắt cong thành hình dáng trăng lưỡi liềm: “Ngươi cũng biết nói à. Ta còn tưởng rằng ngươi bị câm đấy.”

Lực tay của Yến Kim Hoa không nhỏ, tiểu giao nhân bị xoa nắn đến đỏ cả mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích, chỉ có lỗ tai động vật hơi nhọn dường như đang nhẹ nhàng co rúm.

Tiểu giao nhân không phải người câm, bắt đầu từ đó gọi Yến Kim Hoa là Yến đại ca.

Tính cách của cậu rất xa cách, ít nói chuyện, mà huyết thống của giao nhân khiến cho giọng nói của cậu rất dễ nghe, mỗi một lần gọi “Đại ca” đều trong veo, có thể dễ dàng đả động lòng người.

Cậu biết Yến Kim Hoa có chuyện riêng của hắn, biết hắn yêu thích vào Nam ra Bắc đi du ngoạn khắp nơi, vì vậy cậu ngoan ngoãn chờ ở trong hồ, dựa theo bí kiếp tu luyện mà Yến Kim Hoa để lại cho mình, cũng chờ đợi hắn quay về.

Bản tính của cậu không tính là yêu quái, khí căn thuần khiết, bẩm sinh đã có thiên phú, hơn nữa ngày ngày hấp thu linh khí dưới hồ nên càng lúc càng trưởng thành, nỗ lực biến hóa đuôi thành hai chân.

Cậu không muốn làm một con vật nuôi, cậu muốn nhanh chóng trưởng thành để có thể bảo vệ Yến đại ca của mình.

Thù tất báo, ân phải đền, đây là tổ huấn của Giao nhân tộc.

Trong lúc cậu đang nỗ lực tu luyện thì phụ cận hồ nước lại xuất hiện một khách không mời mà đến.

Một tiểu hắc xà gần bằng tuổi của cậu.

Cũng giống như tiểu giao nhân, trong thời khắc bị trọng thương nó được Yến đại ca đưa về.

Lần đầu gặp nó, tiểu giao nhân bị vẻ đẹp của nó khiến cho kinh diễm.

Nó ước chừng dài khoảng nửa thước, tư thái rất tinh tế, vảy đen trùng trùng điệp điệp, dưới ánh mặt trời tản ra màu sắc sặc sỡ.

Tiểu giao nhân từng nhìn thấy rắn nước cũng có vẻ đẹp mỹ lệ như lụa hoa, nhưng chưa từng thấy con rắn nước nào lại xinh đẹp như tiểu hắc xà.

…Chẳng qua nó thật sự có chút đáng ghét.

Từ khi phát hiện ra tiểu giao nhân, tiểu hắc xà ngày ngày đều tới nơi này tìm cậu chơi đùa.

Tiểu hắc xà bò lên bờ: “Này, tiểu ngư.”

Tiểu giao nhân mở mắt: “Chuyện gì?”

Yến Kim Hoa sợ tiểu giao nhân buồn bực nên đưa tới rất nhiều sách cho cậu đọc, bởi vậy liền nuôi ra một tiểu giao nhân lãnh đạm mang hơi thở của văn sĩ.

Nói tóm lại là một con cá rất nho nhã lễ độ.

Tiểu hắc xà nói: “Đi ra đây chơi với ta.”

Tiểu giao nhân nói: “Xin lỗi, ta còn phải tu luyện.”

Tiểu hắc xà: “Tu luyện hoài rất vô vị. Đi ra đây, theo ta, ta trộm được rượu của lão già Sơn chủ. Đây là rượu ngon tốt nhất đấy, được xưng là Thiên Kim Túy. Vậy mà ta còn nhớ đến ngươi, rất hào phóng đúng không?”

Tiểu giao nhân không để ý đến tiểu hắc xà, nhắm mắt lại, chuyên tâm niệm quyết.

Tiểu hắc xà cười he he một tiếng, theo dòng nước bơi tới, quấn lấy cánh tay của tiểu giao nhân, dùng cái trán nhẹ nhàng chặn lại cằm của tiểu giao nhân, ép cậu phải nâng cằm lên một chút.

Đây là thuật mê hoặc nó học được từ tiền bối, trong lúc rảnh rỗi nó liền dùng trên người của tiểu giao nhân: “Theo ta.”

Tiểu giao nhân nhắm mắt, một tay kết thành kiếm quyết, thần sắc lãnh đạm: “Hồ đồ.”

Tiểu hắc xà: “…”

Tiểu hắc xà da mặt rất dày, lần đầu tiên trong đời sử dụng mị thuật lại ăn phải trái đắng, nhưng ngược lại càng thích chạy đến chỗ của tiểu giao nhân.

Sau khi tiểu giao nhân thích ứng hoàn cảnh thì cũng giảm bớt thói làm nũng như dĩ vãng, luôn coi chính mình là đại nhân để yêu cầu.

Khi cậu 17 tuổi, cậu đã học được cách khống chế hơi thở giao nhân trên người mình, cũng có thể hóa thành hai chân để đi lại trên bờ.

Tiểu hắc xà ỷ vào thiên phú, mặc dù không hề chăm chỉ khắc khổ nhưng cũng rất nhanh chóng thành công biến thân thành người.

Tiểu hắc xà với bộ dáng thiếu niên 17 tuổi ngậm lấy tẩu thuốc không biết trộm được từ nơi nào, nhét vào mấy cọng cỏ nghê hà tùy ý hái ở thung lũng, châm chút lửa rồi hít sâu một cái, bộ dáng như không xương cốt tựa vào thân cây liễu mới mọc mầm: “Tiểu ngư, ngươi có thể lên bờ rồi. Đi theo ta đi.”

Tiểu giao nhân: “Đi đâu?”

Tiểu hắc xà: “Ngươi không cảm thấy cứ ở nơi này rất vô vị sao?”

Tiểu giao nhân cau mày: “Là Yến đại ca cứu chúng ta, chúng ta nên biết tri ân báo đáp mới phải đạo.”

Tiểu hắc xà cười một cái: “Sao? Bị hắn cứu một lần rồi coi như bán thân cho hắn hả?”

Tiểu giao nhân biết mình và tiểu hắc xà không cùng chí hướng, liền ôn hòa nói: “Đây là ân tình, theo lý phải bồi thường, nói cái gì mà buôn bán ở đây?”

Tiểu hắc xà hừ một tiếng: “Cổ hủ.”

Hắn móc ra một thứ từ trong lòng, ném vào ngực tiểu giao nhân.

Trên sợi dây thừng có treo một cái nanh rắng nhỏ trắng như tuyết, nhìn sơ có thể thấy rõ nó được làm rất tinh xảo.

“Để ăn mừng ngươi từ trong bụng mẹ chào đời lâu như vậy cuối cùng cũng xem như đã biết đi, đây là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi.” Tiểu hắc xà khoanh tay trước ngực, “Rút ra rất đau đó, nhớ quý trọng cho ta.”

Tiểu giao nhân nở nụ cười, đem chuỗi tràng hạt làm từ vẩy đuôi cá của mình cho tiểu hắc xà, nói: “Đa tạ.”

Cậu biết tiểu hắc xà dã tính khó thuần, sớm muộn cũng sẽ có ngày như thế.

Quả nhiên không lâu sau đó tiểu hắc xà biến mất trong núi.

Yến Kim hoa trở về đi tìm khắp hồ cũng không thấy tiểu hắc xà, hỏi tiểu giao nhân về hướng đi của nó, tiểu giao nhân cũng thật lòng trả lời là không biết.

Yến Kim Hoa bóp cổ tay than thở, bĩu môi thì thầm: “Ấy dà, thật đáng tiếc, lại mất đi một tên tiểu đệ.”

Chuyện mất tiểu hắc xà chỉ khiến Yến Kim Hoa cúi đầu ủ rũ trong chốc lát, không lâu lắm hắn liền lấy lại tinh thần, hỏi tiểu giao nhân: “Hầy, muốn làm tiểu đồ đệ của ta à?”

Ba mươi năm một lần, Tĩnh Hư kiếm hội sắp tổ chức vào ba tháng sau.

Tĩnh Hư kiếm hội là nghi thức chọn lựa tân đệ tử của núi Tĩnh Hư, cũng là thí luyện cho các đệ tử trong núi.

Tĩnh Hư không chỉ có một ngọn núi, nó là một dãy núi kéo dài liên miên không dứt, ở giữa có chôn một thanh cổ kiếm vô danh, được xưng là Kiếm Trung Thạch, cộng sinh một ngàn năm trong núi đá, chỉ chừa lại chuôi kiếm bên ngoài, tục truyền là bội kiếm bên người của đạo lữ Sơn chủ đời thứ nhất của núi Tĩnh Hư, ở giữa có linh khí, được Sơn chủ đời thứ nhất bố trí đại trận để bảo vệ.

Nơi này được thiết kế bảy tầng đại trận vô cùng ảo diệu, mỗi một tầng đều nguy cơ trùng điệp, người xâm nhập càng sâu thì thành tích được đánh giá càng cao, nếu có thể đến bên cạnh Kiếm Trung Thạch thì chính là người vô cùng xuất sắc, nếu có cơ duyên có thể rút ra bội kiếm trong núi đá, khiến bội kiếm nhận chủ, đó chính là Sơn chủ đời kế tiếp được lựa chọn.

Mà đây cũng chỉ là giải thích cho một loại ước định trước đó mà thôi.

Dù sao trải qua trăm ngàn năm qua chưa từng có ai có thể chân chính rút ra được Kiếm Trung Thạch, cho dù là Sơn chủ đương đại Xích Vân Tử cũng không thành công.

Yến Kiêm Hoa có ý định thông qua Tĩnh Hư kiếm hội để tiểu giao nhân lộ mặt, chính thức trở thành tiểu đồ đệ của hắn.

Đây đúng là chuyện mà tiểu giao nhân có cầu cũng không được.

Cậu vô cùng hy vọng có thể giúp được Yến Kim Hoa, đối với cậu mà nói đây cũng là cơ hội cực kỳ quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment