Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 154

Đoạn Thư Tuyệt là nam chính của tiểu thuyết “Giao Nhân Tiên Quân”, bị Yến Kim Hoa – người xuyên thư thành công đoạt lấy số mệnh, hãm hại thành yêu quái, luyện thành Giao đan, hồn tiêu phách tán.

Nhưng Yến Kim Hoa cho rằng chính mình thật vất vả mới đắc đạo thành tiên, trở thành vai chính hoàn toàn xứng đáng, đương nhiên phải ở chỗ này nhiều hơn mấy năm để tiêu dao cho đã.

Mấy ngày sau, một thanh niên mặc hắc y đến dưới chân núi, xưng là cố nhân của Đoạn Thư Tuyệt, muốn mang hài cốt của cậu ấy về quê, kính xin tác thành.

Nghe người bẩm báo miêu tả, Yến Kim Hoa làm sao đoán không ra người tới là ai, cười lạnh một tiếng, sai người truyền lời xuống: “Cầu xin hài cốt thì phải bỏ ra một chút thành ý mới được.”

Hắn biết tình tiết cốt truyện, cũng biết nguồn gốc của ‘hắc xà’, 500 năm thành Giao Long, lại thêm 500 năm nữa có thể thành Hắc Long, bởi vậy hắn cũng đối với hắc xà như với Đoạn Thư Tuyệt, bày ra diệu kế, bố trí cạm bẫy khiến hắc xà trọng thương, mang về núi nuôi dưỡng, hy vọng sẽ có một ngày có một con rồng đi theo làm tiểu đệ, chẳng phải quá mỹ mãn?

Ai ngờ rắn quả thật là loại động vật không thể nuôi, ăn tiên quả của hắn, uống linh tuyền của hắn, nhận lấy công lực thâm hậu hơn hẳn những loại rắn khác, lại không từ mà biệt, khi tái kiến còn giả vờ không quen biết, thật đáng hận.

Hắn thân là nam chính, dù sao cũng nên giáo huấn con rắn này một chút mới được.

Rất nhanh, dưới núi đáp lại: “Ngươi muốn thành ý gì?”

Yến Kim Hoa trả lời: “Ngươi hiểu được cái gì gọi là dập đầu quỳ lạy không?”

Cái gọi là dập đầu quỳ lạy là phương thức tín ngưỡng phật giáo để tỏ thành ý khi lễ phật.

Yến Kim Hoa yêu cầu Diệp Ký Minh xuất phát từ chân núi, ba bước một lạy, mỗi lần lạy là dập đầu quỳ sát đất.

Gặp phải dòng sông cũng phải dập đầu quỳ lạy cho bằng khoảng cách lòng sông thì mới có thể bước qua.

Lý do của Yến Kim Hoa cũng rất đầy đủ: Đoạn Thư Tuyệt lừa dối sư môn, vong ân phụ nghĩa, mang nợ đối với phái Tĩnh Hư, là tội nhân của Tĩnh Hư, Diệp Ký Minh là tri kỷ của Đoạn Thư Tuyệt, nếu có thể dễ dàng mang đi hài cốt của hắn vậy thì Yến Kim Hoa ta là chủ nhân tương lai của Tĩnh Hư phải bàn giao thế nào với đồng môn Tĩnh Hư đây?

Diệp Ký Minh không sai người truyền lời nữa, trực tiếp rung lên ống tay áo, vén y bào, cúi người bái lạy.

Ngọn núi của sơn chủ Tĩnh Hư cần phải vượt qua ba ngọn núi mới có thể đến cửa chính.

Diệp Ký Minh không nói một lời, trải qua nửa tháng đã lạy hết ba núi, đến cửa chính.

Xích Vân Tử cũng nghe nói việc này.

Ông chỉ biết Diệp Ký Minh có hy vọng tu thành chính đạo, nhìn cử chỉ bái lễ lên núi như vậy của hắn quả thật là một người trọng nghĩa, liền bảo Yến Kim Hoa đưa hài cốt của Đoạn Thư Tuyệt cho Diệp Ký Minh.

Yến Kim Hoa lập tức đồng ý, trong lòng cười thầm.

Đoạn Thư Tuyệt làm gì còn hài cốt, toàn bộ đã về với tro bụi trong lò luyện đan.

Diệp Ký Minh có bái lạy cũng chỉ uổng công vô ích, lúc đó để hắn mất vui một trận là được.

Nửa tháng sau, Diệp Ký Minh đến sơn môn, Yến Kim Hoa mời hắn vào trong núi, tiến vào Luyện đan các, ngông nghênh biểu diễn một trận, cũng tiếc nuối nói là lửa trong lò bát quái quá lớn, tiểu ngư mà hắn tâm niệm từ lâu đã biến thành tro bụi.

Sắc mặt của Diệp Ký Minh vẫn bình thường, đi một vòng quanh Luyện đan các, sau đó cáo từ xuống núi.

Diệp Ký Minh không đằng vân mà đi, hắn chọn đi bộ xuống núi.

Hắn bừng tỉnh nghĩ đến quá khứ, trên tay là chuỗi tràng hạt bằng vảy cá do Đoạn Thư Tuyệt tặng cho hắn.

Hắn nhớ đến năm đó mình nhận lấy chuỗi tràng hạt này còn khá ghét bỏ: “Đây là thứ gì? Đừng bảo là ngươi rãnh rỗi không có chuyện gì làm ngồi lột vảy ra nha?”

Đoạn Thư Tuyệt cũng không cười hắn vô lễ, tính tình của cậu trước nay vẫn luôn ôn hòa lương thiện: “Không thích?”

Diệp Ký Minh hừ một tiếng: “Không thích.”

“Cầm đi.” Đoạn Thư Tuyệt nói, “Sau này ngươi có thể lấy nó ra đổi thứ tốt với ta.”

Ánh mắt của Diệp Ký Minh sáng lên: “Thật chứ?”

Đoạn Thư Tuyệt: “Quân tử nhất ngôn.”

Diệp Ký Minh đi một đường xuống núi, máu tươi từ lòng bàn tay cũng nhỏ giọt cả đoạn đường.

…Quân tử chó má, ngươi phải sống thật tốt cho bản Quân.

Rời khỏi phạm vi núi Tĩnh Hư, Diệp Ký Minh rốt cục chịu không nổi, hộc ra một ngụm máu tươi.

Thân là Long tộc, yêu hận đều mãnh liệt, không có cách nói chỉ thích một chút chút hay chỉ chán ghét một chút chút.

Người được hắn coi trọng chính là của hắn.

Tương ứng, hại hắn vĩnh viễn mất đi người mình yêu thì chính là kẻ thù cả đời này của Diệp Ký Minh hắn.

Năm năm sau, Diệp Ký Minh tu luyện phương pháp nghịch thiên, vừa thành Giao Long liền lập tức tìm tới Yến Kim Hoa, dùng Giao Long hỏa đốt sạch năm ngọn núi Tĩnh Hư, suýt nữa chém đứt một tay Yến Kim Hoa.

Hắn cuồng ngôn nói: “Tai họa Tĩnh Hư chỉ là khởi đầu.”

Hắn bắt giữ môn đồ của phái Tĩnh Hư, không giết mà chỉ nhốt vào hố trời, phong bế linh lực.

Hắn không giết người vô tội, tiểu ngư bị vây giết là vì nhiều người không biết thân phận thật sự của cậu ấy, huống hồ hắn không có đạo lý lạm khai sát giới, ngu ngốc khiến đạo môn khắp thiên hạ đối địch với chính mình.

Năm năm trước hắn vì cầu xin di cốt của tiểu ngư nên có thể nhịn nhục, năm năm sau hắn vì báo thù cho tiểu ngư cũng có thể nén xuống sát ý.

Diệp Ký Minh hắn chưa bao giờ là kẻ mãng phu.

Ta bắt giữ một người của phái Tĩnh Hư, ngươi không để ý đến ta, như vậy ta sẽ bắt hàng trăm hàng ngàn người, muốn đổi lấy bọn họ thì giao họ Yến ra cho ta.

Nhưng Yến Kim Hoa trước sau chiếm danh đại nghĩa, trong tay nắm Kiếm Trung Thạch, kiếm ý ngàn năm chẳng lẽ không thể làm gì một con Giao Long vừa trưởng thành?

Yến Kim Hoa nổi giận, quyết ý không cho kẻ lòng lang dạ sói này đường sống, chỉ cảm thấy bản thân mình thời vận không đủ tốt, rõ ràng muốn nhận tiểu đệ ai ngờ lại là câu chuyện nông phu và xà.

Hắn nhịn đau cống hiến chiến lợi phẩm Giao đan mà mình vốn định sưu tầm để chế thành ám khí, nhân cơ hội làm trọng thương Diệp Ký Minh, dẫn theo chính đạo thành công ép Diệp Ký Minh đến bên vách núi.

Yến Kim Hoa nhìn Diệp Ký Minh vốn nên là Hắc Long làm rung chuyển trời đất trong nguyên tác, hiện tại tóc tai tán loạn, mãnh liệt đứng trong gió, đơn thân chiếc bóng, dáng vẻ chật vật, trong lòng khó tránh khỏi mà cảm thấy sung sướng.

Trong nguyên tác “Giao Nhân Tiên Quân”, đây vốn là một con cuồng Long phong lưu phóng túng, Bạch Giao Tiên Quân, Hắc Giao Yêu Quân, hai người vốn nên là một đôi thưởng thức lẫn nhau, lập trường là kẻ thù tương phản, ai ngờ lại có thể nhìn thấy Hắc Giao vì Bạch Giao mà liều mạng?

Yến Kim Hoa cất giọng nói: “Hắc Giao, ngươi làm nhiều việc ác, còn không thúc thủ chịu trói?”

Diệp Ký Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Họ Yến, bản Quân không biết hai chữ thúc thủ viết thế nào! Ngươi trói tay ta nhưng có khả năng trói được lòng ta hay không?”

Hắn đã quá mệt mỏi vì bị trọng thương, biết được trận chiến này mình ắt sẽ chết, nhưng tay cầm chuỗi tràng hạt bằng vảy cá trong tay, vung lên nói: “Ngươi muốn lấy mạng ta, ta ở đây cứ đến lấy, nhưng Đoạn Thư Tuyệt là oan uổng! Là thật sự oan uổng! Nếu lời bản Quân nói là thật, cắt cổ của ta, máu bắn ba trượng trên vách đá, máu tươi không nhòa, trăm năm bất diệt!”

Yến Kim Hoa biết Diệp Ký Minh đã là nỏ mạnh hết đà, cũng vờ như không nghe thấy, phất tay ra hiệu chúng đệ tử tiến lên.

Làm lão đại có chỗ tốt ở điểm này, không cần tự mình động thủ, chỉ hơi nhúc nhích khóe miệng liền có thiên quân vạn mã thay mình tấn công, chỉ là Đoạn Thư Tuyệt quá mức ngu ngốc nên không biết sử dụng mà thôi.

Yến Kim Hoa ra vẻ cao nhân, đứng chắp tay, nghiêng tai lắng nghe tiếng chém giết, trong lòng tràn đầy xem thường.

Giao Nhân Tiên Quân là một quyển tiểu thuyết thăng cấp không couple, nam chính Đoạn Thư Tuyệt xuất thân là giao nhân, mười hai tuổi phụ mẫu bị yêu quái săn giết, song song qua đời, Đoạn Thư Tuyệt được một tiên nhân cứu giúp, được tiên nhân ban tên, gọi là Thư Tuyệt, tiên nhân dạy cậu nhân đạo, cũng dạy cậu dùng nghĩa báo oán, chỉ điểm kiếm thuật và tâm quyết cho cậu, sau khi trợ giúp cậu hóa ra hai chân thì tiên nhân cũng lặng lẽ rời đi.

Đoạn Thư Tuyệt hiểu được đại đạo, cầu xin lên núi, Tĩnh Hư trở thành lựa chọn hàng đầu của cậu.

Trong kiếm hội Tĩnh Hư, cậu dùng thái độ tiên phong xông thẳng vào bảy tầng đại trận, nắm lấy chuôi Kiếm Trung Thạch.

Vừa mới nắm lấy thì cậu liền cảm giác được hơi thở quen thuộc xông thẳng vào đầu, nhất thời linh khí trở nên yên tĩnh, trong đầu có giọng người vang lên, giải thích ngọn nguồn thanh kiếm này cho cậu.

…Kiếm này chính là bội kiếm đạo lữ của người sáng lập phái Tĩnh Hư, mà đạo lữ của người sáng lập phái Tĩnh Hư là một Giao nhân xuất thân ở Quy Khư.

Kiếm Trung Thạch chính là ngọc bích dưới đáy biển luyện chế mà thành, vừa lúc hợp với thể chất Giao nhân, chỉ có giọt máu của Giao nhân nhỏ lên phía trên thì mới có thể rút ra Kiếm Trung Thạch.

Kiếm này hợp với thể chất của Giao nhân nhất, nếu để Giao nhân sử dụng đương nhiên là tốt nhất, cho dù người khác trong lúc vô tình nhặt được cũng cần phải liên tục hút lấy linh khí của Giao nhân thì mới có thể thoải mái sử dụng Kiếm Trung Thạch.

Sau khi Đoạn Thư Tuyệt rút được thanh kiếm này cũng không dám tự tiện, cậu đi tìm Xích Vân Tử, tự nhận thân phận, cũng báo rõ ngọn nguồn của bội kiếm.

Xích Vân Tử suy nghĩ mãi mới quyết định giữ cậu lại, thu làm đệ tử.

Trong nguyên tác, vị nhị đệ tử có thiên phú thấp kém của Xích Vân Tử là một người gần như không có cảm giác tồn tại, chỉ là thỉnh thoảng nói vài câu ganh ghét khi Đoạn Thư Tuyệt được sư phụ sủng ái, cũng châm ngòi khi người ngoài chửi bới Đoạn Thư Tuyệt.

Trong “Giao Nhân Tiên Quân” đều là những người vô vị như vậy, không có nhân vật phản diện ngu ngốc có thể thoải mái cho nhân vật chính vả mặt, ngay cả đối thủ của Đoạn Thư Tuyệt là Diệp Ký Minh cũng là một thiếu niên tiêu sái phóng túng, không chính không tà, hắn và Đoạn Thư Tuyệt thưởng thức lẫn nhau nhưng không có cách nào tán đồng chí hướng của nhau.

Vì một cái trứng thối mà cũng có thể đánh nhau nhiều năm như vậy, Yến Kim Hoa cảm thấy đầu óc của hai người đều có vấn đề.

Đối với Yến Kim Hoa mà nói, cốt truyện của “Giao Nhân Tiên Quân” đúng là đáng phỉ nhổ, khi đọc tiểu thuyết này, hắn không ngừng cười lạnh.

Mịa nó vai chính tiên hiệp cái gì thế này, không hắc hóa, không thu hậu cung thì sống còn có ý nghĩa gì?

Sau mấy năm Đoạn Thư Tuyệt trở thành Tiên Quân, gặp được yêu quái năm đó giết phụ mẫu của cậu, vậy mà chỉ giết yêu quái đã tự mình động thủ mà không tru diệt toàn tộc yêu quái trong khi rõ ràng Đoạn Thư Tuyệt có khả năng đó, không chịu nhổ cỏ tận gốc?

Đúng là loại thánh mẫu kỹ nữ.

Thảo nào tiểu thuyết này ở trên mạng bị đánh giá thấp như vậy, điểm tích phân của tác giả quá kém, cũng không cập nhật chương mới, hơn nữa ba lần bảy lượt đều báo bận việc, đào hố bỏ ngang giữa chừng không chịu lấp.

Nhiệm vụ của Yến Kim Hoa là lấp hố đoạn kết của tiểu thuyết này.

Theo quan điểm của hắn, đây quả thật là chuyện vô cùng sung sướng.

Đặc biệt là ở trong “Giao Nhân Tiên Quân”, hắn thu hoạch đâu chỉ một chút vui sướng?

Cướp đoạt vầng sáng của vai chính, khiến vai chính đạo cốt tiên phong phải quỳ bái mình, vẫy đuôi cầu xin, thậm chí chủ động cầu hoan, rơi lệ dưới thân mình, thậm chí bị ép phải lặp đi lặp lại “Đoạn Thư Tuyệt yêu Kim Hoa”, loại khoái cảm tuyệt đỉnh như vậy há có thể chỉ tóm gọn trong vài câu là đủ?

Khi Yến Kim Hoa đang hưởng thụ cảm giác sung sướng thì bên kia trận đấu cũng đã gần kết thúc.

Dù sao Diệp Ký Minh cũng chỉ có một mình, trước khi đến hắn đã thả tự do cho đám tiểu yêu, không muốn liên lụy người khác.

Còn những đệ tử đạo môn thì lại từng đợt từng đợt vọt tới, dường như mãi mãi không ngừng nghỉ.

Trong lúc chiến đấu, Diệp Ký Minh bị một kiếm cắt đứt cổ họng, máu tươi văng ba thước, rơi xuống vách đá.

Nhưng thần kỳ chính là cần cổ của hắn phun ra Giao huyết thật sự nhuộm đỏ vách núi, khiến vách núi hóa thành màu huyết ngọc.

Yến Kim Hoa cười thầm, ngươi ở đây chơi trò nỗi oan Đậu Nga với ai?

Nói cho cùng thì cũng chỉ là hai tên người giấy ngu xuẩn mà thôi.

Hắn mang theo đệ tử phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng lại không biết Diệp Ký Minh bỏ mình nhưng hồn lại chưa tan như Đoạn Thư Tuyệt.

Diệp Ký Minh bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo vào dị thế.

“Đọc được trị giá nhiễu loạn….Trị giá nhiễu loạn đạt tiêu chuẩn…”

“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có muốn gia nhập hệ thống báo thù hay không?”
Bình Luận (0)
Comment