Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 175.2

Cậu ngẩng đầu lên, trấn định mà nhìn mọi người phía trên đài.

Cậu đã sớm báo thân phận của mình cho Xích Vân Tử, cho nên những người ngồi ở đài cao đều đã biết thân phận Giao nhân của Đoạn Thư Tuyệt, cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc thế nào.

Trong khi đó Yến Kim Hoa còn đang miệng lưỡi lưu loát như chà dầu nhớt, lặng lẽ chụp cái mũ cho Trì Tiểu Trì mà trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn: “Đoạn Thư Tuyệt được đệ tử nuôi dưỡng ở Ngư Quang Đàm, chịu ân huệ của phái Tĩnh Hư, được Văn sư thúc dạy bảo, lại không muốn báo đáp, bất kính sư môn! Trước đó vài ngày đệ tử tự dưng bị oan uổng, nhận hết sỉ nhục, ngày hôm sau lại có sấm sét giáng xuống đỉnh núi, có lẽ chính là trời cao muốn chỉ điểm…”

Trì Tiểu Trì lẳng lặng nghe hắn thả rắm.

Có thể mang da mặt dày như vậy thì cmn tên này cũng thật là một nhân tài.

Đợi hắn nói xong, Trì Tiểu Trì mới cung kính dập đầu, sau đó ngửa đầu nhìn thẳng Yến Kim Hoa, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, mấy tháng trước khi Kiếm hội diễn ra, Yến sư huynh cứu Đoạn mỗ trong lúc dầu sôi lửa bỏng, có đại ân đại đức với Đoạn mỗ. Ân tình này Đoạn mỗ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ quên.”

…Lời này mang theo nhiệt độ khiến Yến Kim Hoa bỗng nhiên sởn da gà.

Là ảo giác chăng?

Đoạn Thư Tuyệt gặp phải biến cố đột ngột, lại bị giam cầm trên Minh Nguyệt Lâu, căn bản không có ai giúp cậu ta nghĩ kế, thứ nhất không có thời gian xóa sạch chứng cứ, thứ hai không có ai làm nhân chứng, bằng vào cái đầu gỗ kia của Đoạn Thư Tuyệt thì làm cách nào để trở mình?

Trong lòng Yến Kim Hoa có tính toán, vì vậy trên miệng cũng rất cứng rắn: “Đúng vậy, ngươi vốn nên như thế, ta cũng đã dạy ngươi như vậy nhưng ngươi chân chính có làm được không? Có để trong lòng không?”

…CMN cái tên vòng vo này.

Trì Tiểu Trì không nói tiếp lời Yến Kim Hoa, chỉ nhìn về phía Xích Vân Tử: “Chứng cứ mà Yến sư huynh tố cáo đệ tử chắc chắn đã nộp cho sư bá?”

Xích Vân Tử thoáng gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.

Trì Tiểu Trì gật đầu: “Đây là công khai xét xử, trước mặt các vị sư huynh tôn trưởng, có thể giao cho Thư Tuyệt xem những thứ đó một chút hay không, cũng có thể tự biện giải.”

Yến Kim Hoa rất muốn nói biện cái đầu của ngươi, lôi ra ngoài chém, nhưng đáng tiếc ở đây hắn không thể làm chủ, cáo mượn oai hùm quá đáng thì sẽ rất giống một số nhân vật phản diện ngốc nghếch giơ chân trong truyện.

Tất nhiên hắn muốn làm một nhân vật phản diện có tư cách.

Vì thế hắn định liệu trước, thay Đoạn Thư Tuyệt thỉnh cầu: “Thỉnh sư phụ mang ra vật chứng để người này cam tâm nhận tội, cũng để chứng minh lời đệ tử nói không ngoa.”

Xích Vân Tử liền ra lệnh cho Tô Vân ở bên cạnh đem những món vảy rắn da rắn có bám tà khí đến trước mặt Đoạn Thư Tuyệt.

Trước mặt mọi người, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, cho nên không lo lắng cậu sẽ làm ra chuyện quỷ quái gì.

Yến Kim Hoa thậm chí rất hy vọng trí thông minh của Đoạn Thư Tuyệt đột nhiên lùi về giá trị âm, làm ra hành vi thánh mẫu ngu ngốc mà vai chính hay làm, thí dụ như để tránh liên lụy bạn thân là Diệp Ký Minh, lập tức tiêu hủy những món đồ này.

Nhưng trong lúc hắn đang suy nghĩ mông lung thì Trì Tiểu Trì đã thả đồ xuống, hòa nhã nói: “Đệ tử đã xem qua, đa tạ sư bá.”

Yến Kim Hoa thất vọng.

… Fuk.

Trì Tiểu Trì quỳ trở lại, ánh mắt chuyển hướng Nhậm Thính Phong: “Xin hỏi Nhậm sư bá, ngày ấy người nhìn thấy hắc xà có niên kỷ khoảng bao nhiêu?”

Nhậm Thính Phong không cần hồi tưởng, há miệng liền nói: “Phàm là yêu vật, tướng mạo không đáng để tin tưởng. Mà yêu khí trên người của hắn rất mạnh, hơi thở nhân loại không đủ, sợ rằng thời hạn thành người chưa đủ hai năm. Nếu bàn về xà linh, hắc xà có linh thường được thiên đạo tẩm bổ, nếu thiên phú tuyệt luân, sớm khai trí thì có lẽ ở thời điểm người bình thường đến tuổi trưởng thành thì có thể hóa thành người.”

Xích Vân Tử nghe vậy, tâm niệm khẽ nhúc nhích, suy tư trong lòng.

“Có lẽ sư bá đã điều tra trên những vảy rắn và da rắn này xác thực có khí tức của hắc xà, cũng tương đồng với khí tức của hắc xà xuất hiện trong Mê Điệp Cốc ngày ấy.” Thái độ của Trì Tiểu Trì cực kỳ ôn hòa, “Nhưng sư bá có xác nhận những vảy rắn và da rắn này có niên kỷ bao nhiêu không?”

Nghe vậy, Xích Vân Tử lập tức lệnh Tô Vân thu hồi vảy rắn và da rắn, tinh tế nghiên cứu.

Lúc trước Nhậm Thính Phong chỉ lo xác nhận khí tức, vẫn chưa đặc biệt quan sát những thứ này, được nhắc nhở, hắn liền cẩn thận nhìn lại, lập tức nhận ra không đúng: “Đây là…vảy và da rắn con?”

…Da rắn con?

Đầu óc của Yến Kim Hoa xoay chuyển vài vòng, nhất thời không thể tiêu hóa lời phán đoán này rốt cục có ý gì.

Trong ấn tượng của hắn, Diệp Ký Minh luôn rất nhỏ bé, chỉ to cỡ một khoanh nhang muỗi, bởi vậy khi lục soát Ngư Quang Đàm để nhặt vảy rắn và da rắn, hắn vẫn chưa sinh nghi, hắn không biết rằng Diệp Ký Minh chỉ theo thói quen quấn trên cánh tay Đoạn Thư Tuyệt để nô đùa, do vậy mới thường xuyên giữ bộ dạng rắn con.

Phàm là mỗi lần Diệp Ký Minh lột da thoát xác thì đều sẽ trốn trong rừng, cọ cây để lột da, vì sợ hù dọa tiểu Ngư thì sau này cậu ấy sẽ không cùng hắn chơi đùa nữa.

Mà những đệ tử đầu óc lanh lợi ở phía dưới liền hiểu rõ, lặng lẽ giải thích suy đoán của mình cho người bên cạnh.

Xích Vân Tử và mấy vị khác trao đổi ánh mắt cho nhau, trong lòng hiểu rõ, lập tức quát lớn Yến Kim Hoa: “Quỳ xuống!”

Yến Kim Hoa khó hiểu: “… Sư phụ?”

“Ngươi giải thích thế nào?” Xích Vân Tử ném vảy rắn và da rắn đến trước mặt hắn, lạnh giọng chất vấn, “Ngươi ở Ngư Quang Đàm tìm tới đều là da rắn và vảy rắn con, nhưng Đoạn Thư Tuyệt chỉ mới đến núi Tĩnh Hư mấy tháng trước khi Kiếm hội diễn ra. Ngươi nói thử xem, hắn làm sao cấu kết với một con hắc xà đã sinh sống từ rất lâu ở Ngư Quang Đàm?”

Yến Kim Hoa biến sắc, quay đầu nhìn về phía Đoạn Thư Tuyệt, trong đầu hiện lên những lời cậu ấy vừa mới nói.

“Ta và hắn quen biết từ trước.”

“Quen biết ở núi Tĩnh Hư, Ngư Quang Đàm.”

“Mấy tháng trước khi Kiếm hội diễn ra, Yến sư huynh cứu Đoạn mỗ trong lúc dầu sôi lửa bỏng, có đại ân đại đức với Đoạn mỗ…”

Từ ban đầu Đoạn Thư Tuyệt đã vô tình hay cố ý cài bẫy mình!

Đoạn Thư Tuyệt từng bước hướng dẫn chính mình thừa nhận đã thu giữ hắn ở mấy tháng trước, nhưng vảy rắn và da rắn lại có niên kỷ chỉ mới 8-10 tuổi.

Này chẳng phải đã nói rõ nếu bàn về cấu kết thì mình và Diệp Ký Minh càng có khả năng cấu kết nhiều hơn sao?

Nhưng bây giờ Yến Kim Hoa căn bản không thể phủ định cái hố mà Đoạn Thư Tuyệt đào sẵn cho hắn, bằng không thì càng không nói được.

Từ rất lâu hắn đã sớm thu giữ Giao nhân và hắc xà là có ý đồ gì?

Tại sao lúc trước lại nói dối?

Làm sao hắn lại tìm thấy tiểu Giao nhân bị thương? Nếu điều tra chân tướng thì có thể truy đến chuyện lúc trước hắn lén lút mật báo để người ta tru diệt phụ mẫu của Đoạn Thư Tuyệt?

Trong nháy mắt đầu óc của Yến Kim Hoa như phình lớn gấp mấy lần, cuống quýt quỳ xuống, vội vã giải thích: “Sư phụ, các sư thúc! Trong này nhất định có hiểu lầm, vảy rắn và da rắn mà đệ tử tìm đến chỉ là một phần, ở Ngư Quang Đàm tất nhiên còn có thứ khác…”

Vừa dứt lời, nhìn thấy sắc mặt của Xích Vân Tử càng đen hơn, Yến Kim Hoa kinh sợ, cảm thấy không đúng, hận không thể tát mình một cái.

Đã tìm thấy da rắn con, chứng minh Diệp Ký Minh đã trốn trong núi Tĩnh Hư từ rất lâu, cho dù tìm thấy thứ lớn hơn nữa thì có ý nghĩa gì?

Yến Kim Hoa tập trung tinh thần cao độ, sắc mặt tái xanh: “Sư phụ! Đây nhất định là Đoạn Thư Tuyệt cố ý làm vấy bẩn đệ tử! Trước đây đệ tử chưa từng gặp tên hắc xà đó! Có lẽ con rắn kia đã sớm lẻn vào Ngư Quang Đàm để dò đường cho Đoạn Thư Tuyệt! Đệ tử không biết chuyện này, đệ tử thật sự hoàn toàn không biết gì cả! Hoặc là…hoặc là vảy rắn và da rắn là do Đoạn Thư Tuyệt cố ý lưu lại để tận lực vu oan cho đệ tử…”

Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống.

Điều này đúng là đoán không sai, cho trí thông minh thêm mười điểm, trước mắt được âm năm mươi điểm, không gian tiến bộ rất lớn.

Trước khi rời khỏi Ngư Quang Đàm, mỗi khi Đoạn Thư Tuyệt kiệt sức, Trì Tiểu Trì sẽ tìm khắp Ngư Quang Đàm, quét sạch sẽ, đốt sạch vảy rắn và da rắn sau mười tuổi của Diệp Ký Minh, chỉ để lại vảy rắn và da rắn từ mười tuổi trở xuống.

Từ rất sớm cậu đã chôn xuống thế cục để giải vây cho mình, cũng mở ra cửa tử sẵn cho Yến Kim Hoa.

Mà Yến Kim Hoa không phụ kỳ vọng của cậu, vừa lặn xuống nước liền chui vào, còn tự cho là chiếm hời, vui vẻ mang đi báo cáo.

Cái gọi là vạch trần lời nói dối chỉ cần làm cho lời nói dối hoàn hảo của hắn xuất hiện một lỗ hỏng không có cách nào giải thích, tiếp đó, giống như bẻ cành khô, toàn bộ sụp đổ.

Trì Tiểu Trì nói: “Yến sư huynh, xin hỏi huynh phát hiện những thứ đó từ khi nào?”

Lời giải thích hoàn hảo được chuẩn bị từ sớm của Yến Kim Hoa bị lật đổ hoàn toàn, tựa như học sinh ôn thi học kỳ suốt ngày suốt đêm, đến khi phát đề thi thì mới phát hiện mình ôn tập sai cách, vô cùng hoảng hốt, há mồm nói: “Là sau ngày tỷ thí với Văn sư thúc! Ta thấy ngươi luôn đeo sợi dây chuyền nanh rắn, trong lòng sinh nghi, liền đi chất vấn…”

Xích Vân Tử lạnh lẽo nói: “Yến Kim Hoa, khi đó ngươi không nói như vậy. Lúc ngươi nói cho ta là trước đó phát hiện vảy rắn nên mới đi đến núi Hồi Thủ để chất vấn Thư Tuyệt.”

Sắc mặt của Yến Kim Hoa từ tái nhợt chuyển thành xám như gan heo: “Ý của, ý của đồ nhi chính là vậy. Như sư phụ nói, đồ nhi phát hiện vảy rắn, trong lòng sinh nghi, cho nên…”

Trì Tiểu Trì cắt ngang lời hắn: “Yến sư huynh, sư đệ còn có vài vấn đề muốn hỏi, có thể hay không?”

Yến Kim Hoa hận không thể nhào tới nhét tất vào miệng của Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ ánh mắt muốn giết người của hắn, chậm rãi nói: “Xin hỏi trong ngày đi diệt trừ Mê Điệp Cốc, ở trong trận bảo kiếm có vị sư huynh nào đi cùng với Yến sư huynh đây không?”

Yến Kim Hoa gần như muốn hộc máu.

Hắn xem như hiểu rõ Đoạn Thư Tuyệt cũng không phải người lương thiện, cái gọi là giết người tru tâm cũng chỉ đến thế là cùng!

Trước tiên Nhậm Thính Phong lắc đầu, sau đó quét mắt nhìn các chư vị đệ tử đi cùng ngày hôm đó.

Yến Kim Hoa vốn cũng không phải người có sức chiến đấu, đi lạc trong trận cũng rất bình thường, chỉ cần bảo đảm mình không chết là được, cho nên hắn có ở hay không thì cũng chẳng có mấy vị đệ tử quan tâm.

Mà bây giờ mọi người trao đổi tầm mắt mới biết Yến Kim Hoa một thân một mình biến mất trong trận một hồi lâu.

Bị Trì Tiểu Trì từng chút một bóc da mặt, Yến Kim Hoa cơ hồ là hét lên: “Đoạn Thư Tuyệt!”

Điêu dân Trì Tiểu Trì vẫn bày ra vẻ mặt lương thiện, cung kính nhường nhịn: “Gọi sư đệ có việc gì?”

Yến Kim Hoa cố nói: “Ta chỉ là lạc đường, ngươi và Văn sư thúc đi cùng nhau, Văn sư thúc biến mất, trên tay ngươi còn ôm huyết bào, ngươi giải thích như thế nào!”

Trì Tiểu Trì nói: “Sư phụ thật sự là bỗng dưng biến mất. Bởi vì sao thì đệ tử thật sự không biết. Nhưng đệ tử tin chắc, với năng lực của sư phụ thì chắc chắn sẽ quay trở về.”

Yến Kim Hoa dường như nhìn thấy được một tia nắng sớm.

Đặt ở quan hệ xã hội hiện tại, chiêu này của Đoạn Thư Tuyệt không phải gọi là cùng kéo nhau xuống nước, mà là thực hành bí quyết “câu giờ”, muốn tranh thủ thêm nhiều thời gian.

Yến Kim Hoa cũng không màng đến việc mất tư cách hay không, đau thấu tim gan, dập đầu như đảo tỏi: “Sư phụ! Tuyệt đối không thể tin lời Đoạn Thư Tuyệt! Giao nhân không phải con người, vô cùng xảo quyệt, hắn chỉ muốn sư phụ và các sư thúc hiểu lầm đệ tử, dùng lời chót lưỡi đầu môi dụ dỗ sư phụ sư thúc thả lỏng cảnh giác, một khi đạt được mục đích chắc chắn sẽ nhân cơ hội bỏ trốn! Kính mong sư phụ và sư thúc minh giám, trả lại sự trong sạch cho đệ tử!”

Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau.

Trước mắt tình thế phát triển thành ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.

Mà đây là cục diện tốt nhất mà Trì Tiểu Trì dựa vào sức một mình mình có thể đạt được.

Một đầm nước bị khuấy đục, Xích Vân Tử sẽ không tùy tiện phán định, thậm chí rất có thể sẽ giam giữ Yến Kim Hoa.

Yến Kim Hoa làm sao không nghĩ tới điểm này?

Mà ở thời khắc quan trọng, không muốn bị lôi xuống nước, hắn bộc phát ra dục vọng cầu sinh gấp mười lần, phân tích như mãnh hổ: “Vũ khí của Văn sư thúc bị thất lạc, sống chết không rõ, chẳng phải đây mới là trọng điểm của vụ án này sao! Đoạn Thư Tuyệt trước tiên nói đến hắc xà rồi bẻ sang chuyện khác, còn nói đệ tử ngày ấy đi riêng lẻ, chẳng phải là nghĩ tất cả biện pháp muốn thoát cái tội thí sư hay sao!”

Hắn chuyển hướng sang Trì Tiểu Trì, ngoài mạnh trong yếu nói: “Miệng lưỡi của ngươi sắc bén, ngươi nói thử xem, Văn sư thúc đi nơi nào!?”

“…Ừm, đây là một câu hỏi hay.”

Tiếng nói của Yến Kim Hoa vừa dứt thì trong đám người liền truyền đến một giọng nói tuy suy yếu nhưng vẫn vô cùng trong trẻo.

Giọng nói này quá quen thuộc khiến năm vị đứng đầu phái Tĩnh Hư thoát chốc biến sắc, dồn dập đứng dậy, tìm kiếm trong đám người.

Vốn định kéo ròng rọc với Yến Kim Hoa vài câu thì Trì Tiểu Trì cũng biến sắc, sau lưng căng thẳng, trong lúc nhất thời cũng không dám quay đầu lại.

Mà Phượng Hoàng Đài đột nhiên im bặt, còn Văn Ngọc Kinh thì mặc một bộ bạch y, tay cầm một hộp gỗ, chậm rãi bước lên từng bậc thang bằng đá ngọc.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Văn Ngọc Kinh trông yếu ớt tái nhợt không ít, tóc dài chỉ đơn giản cột lại, bạch y như tuyết lấm tấm đốm đỏ, cả người như thể không đỡ nổi trang phục, dường như lúc nào cũng có thể sẽ hóa gió mà đi. Một vết roi khủng bố đỏ tươi từ vạt áo tán loạn bò lên cổ của Văn Ngọc Kinh, kéo dài tới hai bên má, sắc môi trắng bệch, khóe mắt ửng đỏ.

Khí chất thanh lãnh tự phụ ngày thường suy giảm một chút, trong giọng nói thêm nhiều phần trào phúng: “Yến sư điệt, không bằng ngươi giải thích với các vị sư huynh một chút, đã xảy ra chuyện gì?”

Nói xong, Văn Ngọc Kinh ném hộp gỗ trong tay xuống đất.

Một cái đầu lâu tỏa ra yêu khí nồng nặc, lăn ra từ trong hộp, vừa lúc đối mặt với Yến Kim Hoa.

Yến Kim Hoa giật nảy mình trong mấy giây, hiện tại đã xụi lơ trên mặt đất, thở dốc liên tục, ngay cả một chữ cũng không phát ra được.

Thật khó khăn mới hồi phục tinh thần, hắn gào thét ầm ĩ trong lòng: “Hệ thống! Hệ thống! Chuyện gì thế này?!”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Yến Kim Hoa: “… Hệ thống?”

Hệ thống…bắt đầu im bặt từ khi nào?

Tại sao kho hàng màu xám? Tại sao không có điểm?

Tại sao?!

Mà khi Yến Kim Hoa sợ hãi tột độ, một luồng năng lượng trong suốt từ nửa ngày trước vẫn lẳng lặng làm bạn bên cạnh Trì Tiểu Trì, khẽ ôm bờ môi, lặng lẽ nở nụ cười dịu dàng, sau đó dần dần biến mất.
Bình Luận (0)
Comment