Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 177.2

Trì Tiểu Trì quả thật chạy trốn rất nhanh, cậu bước nhanh xuyên qua hành lang, ngay cả giày cũng quên xỏ vào.

Cậu nhớ tới một buổi chiều mùa đông rất lâu ngày trước.

Khi đó, Trì Tiểu Trì vẫn là học sinh cấp ba.

Sau khi xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ bệnh, cậu rời trường học, đeo ba lô, chạy đến một trung tâm mua sắm lớn ở thành Tây.

Buổi tối đó cậu có một buổi trình diễn thời trang, thù lao là 600 tệ.

Dây xích xe đạp của cậu bị rơi, chỉ có thể ngồi xe buýt.

Khi chờ xe, cậu lấy ra bài tập toán từ trong balô, làm bài tập ngày hôm nay.

Một chiếc xe buýt dừng ngay trước mặt cậu, nhưng không phải chuyến xe mà cậu đang chờ.

Cậu ngẩng đầu nhìn bảng quảng cáo trên thân xe, trùng hợp là nhãn hàng thời trang mà tối nay cậu phải đi tham gia, cho nên cậu nhìn chằm chằm nhiều hơn một chút.

Vẫn chưa đến giờ cao điểm, người xuống xe không tính quá nhiều, xe nhanh chóng khởi hành.

Cửa sổ xe tựa như cây thước đo di chuyển về phía trước, mà ở một cửa sổ xe có một bóng người quen thuộc khiến trước mắt Trì Tiểu Trì lóe lên.

Sách vở trong tay Trì Tiểu Trì lộp bộp rơi xuống đất.

Cậu sửng sốt hai ba giây tại chỗ, sau đó lập tức đuổi theo.

Cậu ném đi balô trên vai, bỏ đi áo khoác cồng kềnh, chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, giống như phát rồ mà đuổi theo chiếc xe buýt công cộng đang chạy như bay trên đường.

Trì Tiểu Trì không hô to, ngay cả kêu cũng không kêu được, chỉ trầm mặc đuổi theo.

Cậu sợ xe dừng, cũng sợ xe không dừng.

Trên xe có hành khách chú ý đến cậu học sinh cấp ba chật vật chạy theo, kêu tài xế một tiếng, tài xế cũng từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy cậu, lo lắng không biết có nên làm trái quy định để dừng xe lại hay không.

Cũng may cách đó mấy trăm mét có đèn đỏ ở ngã tư đường, xe chậm rãi giảm tốc độ, mà đợi sau khi xe dừng hẳn, Trì Tiểu Trì cũng đuổi theo, bởi vì đuổi đến mức choáng váng đầu óc, bờ vai của cậu đập lên thân xe, phát ra một tiếng vang dội.

Cậu bị ngã lăn ra đất, rất giống như một kẻ ăn vạ.

Có một bác gái đi chợ, mở ra cửa sổ xe, nói tiếng phổ thông mang theo khẩu âm: “Nhóc khờ, phía sau còn có một chiếc khác, gấp gáp làm gì? Sắp đến trạm tiếp theo luôn rồi kìa.”

Trì Tiểu Trì vừa ngẩng đầu liền phát hiện người trên xe đều đang nhìn cậu.

Người thanh niên mà cậu vừa mới nhìn thấy cũng đang nhìn cậu.

Người kia mặc đồng phục học sinh của trường bên cạnh, khuôn mặt có ba phần giống Lâu Ảnh nhưng không phải là anh.

Ngay tại lúc này, cửa xe mở ra.

Trì Tiểu Trì ngồi dưới đất, lắc lắc đầu.

Cậu nghe thấy tài xế cười mắng một câu, nhóc học sinh này, ngốc quá, chắc nhìn lầm xe rồi.

Đèn đỏ chuyển xanh, dòng xe cộ bắt đầu di chuyển về phía trước.

Trì Tiểu Trì chống đỡ hai chân như nhũn ra, đứng dậy rồi từng bước một đi trở về.

Gió lạnh ập vào người, cậu dùng đôi tay đã bị cóng đến phát đỏ nhặt lên áo khoác, ba lô, cuối cùng quay lại trạm xe một thân một mình, nhặt lên cây bút bi và quyển tập bị gió thổi lật rào rào nằm chơ vơ bên gốc cây, phủi xuống bùn đất, tiếp tục cúi đầu làm bài.



Trì Tiểu Trì rời khỏi chính điện, dọc theo hành lang uốn khúc chạy nhanh đến nhà bếp, rồi sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, phóng trở về.

Cậu kéo cửa chính điện ra, hai tay chống hai bên cửa, thở hổn hển.

Lâu Ảnh vẫn duy trì bộ dáng như mới vừa rồi cậu rời đi, nhìn về phía cửa, vẻ mặt và động tác không hề thay đổi, chỉ là thêm chút bất ngờ: “Sao vậy, quên đồ à?”

Trì Tiểu Trì lắc lắc đầu, mãi đến khi nhịp thở đều đặn trở lại thì mới ngẩng đầu lên: “Anh không được đi đâu cả.”

Lâu Ảnh nói: “Chỉ ở đây thôi.”

Trì Tiểu Trì: “Chỗ nào cũng không được đi.”

Lâu Ảnh nói: “Ừm, chỗ nào cũng không được đi.”

Lúc này Trì Tiểu Trì mới yên tâm kéo cửa lại, đi về đường cũ.

Những năm nay cậu làm bao nhiêu việc ngốc nghếch, nằm mơ bao nhiêu giấc mộng ngốc nghếch, cậu từng thề sẽ không để mình bị gạt thêm lần nữa.

Nhưng bây giờ cậu muốn ngốc thêm một lần nữa.

Lần này Trì Tiểu Trì an tâm ở lại nhà bếp, rửa ấm sắc thuốc, tiếp tục sắc thuốc mới, cũng tỉ mỉ trông chừng nhiệt độ, không chịu rời đi nửa bước.

Đoạn Thư Tuyệt vô cùng hâm mộ, chấm nước viết: “Tiên sinh, chúc mừng huynh.”

Trì Tiểu Trì cười rất vui vẻ: “Cám ơn.”

Đoạn Thư Tuyệt liền viết: “Chúc nhị vị tiên sinh trăm năm hảo hợp.”

Trì Tiểu Trì chậc một tiếng: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói cái gì vậy.”

Đoạn Thư tuyệt: “… Tiên sinh?”

Trì Tiểu Trì cầm quạt hương bồ, lửa hơi cháy to một chút: “Trước kia anh ấy đối với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi cho rằng anh ấy có ý với tôi. Nhưng sau khi biết anh ấy là Lâu ca thì tôi an tâm, thảo nào trước đây anh ấy luôn chăm sóc tốt cho tôi như vậy.”

Đoạn Thư Tuyệt: “…Tại hạ cho rằng không phải như vậy.”

“Cậu thôi đi.” Trì Tiểu Trì tự tin nói, “Cậu từng nói lời yêu chưa?”

Đoạn Thư Tuyệt bỏ ra chút thời gian lý giải ý tứ của Trì Tiểu Trì, sau đó rất cẩn thận mà bày tỏ “vẫn chưa”.

Trì Tiểu Trì nói: “Trùng hợp, tôi cũng chưa.”

Đoạn Thư Tuyệt chờ đợi được truyền thụ kinh nghiệm cuộc sống: “…”

Trì Tiểu Trì: “Nhưng tôi đọc sách nhiều, sẽ không lừa cậu đâu.”

Đoạn Thư Tuyệt: “…” Là như vậy à.

Mặc dù nói ra thoải mái nhưng Trì Tiểu Trì vẫn có chút quẫn bách.

Trước đây khi chưa biết thân phận của 061, chính cậu không biết đã bao nhiêu lần ở trước mặt anh nói rằng mình thích Lâu ca, vô cùng yêu thích.

Mà Lâu ca từ trước đến nay luôn xem cậu là cậu em trai không hiểu chuyện, cho dù là khi phân thân thì đại đa số thời điểm đều là chăm sóc cho cậu, thỉnh thoảng có chút va chạm súng lửa, nhưng cũng không có ý muốn tiến thêm một bước.

Trước đây Lâu ca cũng quen đối xử với cậu như thế, cưng chìu cậu, tùy tiện để cậu muốn làm gì cũng được.

…Cũng không đến mức thật sự yêu thích cậu.

Trì Tiểu Trì có thể ngốc nghếch phạm sai lầm nhưng không đến mức suy nghĩ viễn vông.

Trong giấc mộng đẹp nhất của cậu, cậu cũng không dám mơ thấy chuyện tốt như vậy.

Trì Tiểu Trì lấy quạt hương bồ khẽ gõ nhẹ lên ấm sắc thuốc, suy nghĩ, chờ kết thúc nhiệm vụ lần này cậu phải tìm cơ hội nói rõ ràng chuyện này với Lâu ca.

Đem ấm thuốc sắc đến còn một chén, Trì Tiểu Trì bưng chén thuốc quay lại chính điện.

Lâu Ảnh quả nhiên đang chờ cậu, không rời đi.

Điều này làm cho Trì Tiểu Trì còn nghi ngờ tất cả chỉ là ảo mộng liền cảm thấy an tâm không ít, sau khi đút thuốc xong, cậu lại đi hâm nước nóng, chuẩn bị giúp anh lau người tắm rửa.

Lâu Ảnh nghĩ đến vết thương trên người mình quá khủng bố, có chút bận tâm, liền đuổi đi Trì Tiểu Trì đang dự định giúp anh cởi áo, bảo cậu cho thêm chút dược liệu điều trị pha vào nước.

Hơi nóng mang theo mùi dược liệu có hiệu quả an thần, tinh thần của Trì Tiểu Trì cũng đã căng thẳng ba ngày qua, bị hơi thuốc bao vây, cơn buồn ngủ kéo đến, khi chờ Lâu Ảnh đi vào thì cậu đang dựa vào tấm bình phong bên trong mà ngủ.

Chờ Lâu Ảnh mặc trang phục mỏng manh rộng rãi tiến vào phòng, thuận lợi mà nhặt được một Trì Tiểu Trì đang ngủ thiếp đi.

Thấy thế, anh ngẩn người, nở nụ cười, bế cậu lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, cởi vớ và ngoại bào của cậu, đắp chăn kỹ càng, sau đó ngồi xuống bên giường, thở hổn hển một chút vì phải nhịn đau vết thương trên vai.

Đoạn Thư Tuyệt nhân cơ hội cáo trạng những lời mà Trì Tiểu Trì đã nói ở trong nhà bếp cho Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh nhìn Đoạn Thư Tuyệt viết, vừa bực mình vừa buồn cười.

Cái tên trước đây luôn miệng nói “Thầy Lục, có phải anh thích tôi không”, “Anh nhất định là muốn cua tôi” đi đâu mất rồi?

Nhưng mà tức giận thì tức giận, Lâu Ảnh cũng không cảm thấy suy nghĩ của Trì Tiểu Trì khó hiểu ở chỗ nào.

Cậu ấy vẫn đang trốn tránh.

Mà loại tâm lý trốn tránh này không phải chỉ trong chốc lát có thể giải quyết được.

Trong miệng Lâu Ảnh còn lưu lại chút vị đắng của thuốc, nghĩ tới đây, anh cúi đầu, cách bộ thân thể này, hôn lên tóc của người đang ngủ say, ngay lập tức liền cảm thấy có chút vị ngọt toát ra từ đầu lưỡi.

Anh vén tóc Trì Tiểu Trì, trong lòng vô cùng mềm mại.

Không sao, cũng không vội.

“…Em cứ từ từ mà trốn, tôi sẽ tận lực đuổi theo.”

….

Tại “Trong Khoảnh Khắc”, sự yên lặng khiến người ta tê cả da đầu.

Trí tuệ nhân tạo nhiều lần do dự, cẩn thận tắt đi màn hình.

Hình ảnh Lâu Ảnh dùng chăn đắp cho Trì Tiểu Trì dần dần thu gọn thành một đường thẳng, biến mất trên màn hình.

Trí tuệ nhân tạo nhỏ giọng nói: “Ngài…”

Giọng nói của Chủ thần chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ nổi giận: “Câm miệng!”

Trí tuệ nhân tạo ngoan ngoãn ngậm miệng, suy nghĩ, quả nhiên là nổi giận.

Chủ thần tức giận đến run rẩy: “Làm sao 061 có khả năng trốn ra được?! Cái tên Chủ thần kia là phế vật à?! Hệ thống an toàn của bọn họ dùng để trang trí sao?”

Trí tuệ nhân tạo bàn luận: “Trước đó vài ngày chúng ta cũng từng xuất hiện tình huống tương tự.”

Chủ thần: “… Câm miệng!”

Trí tuệ nhân tạo nói: “Tôi chỉ muốn luận chứng một vài khả năng ở đây.”

Chủ thần không lên tiếng nữa, nỗ lực dùng im lặng để đối phương ngậm miệng.

Trí tuệ nhân tạo: “Ngài muốn gửi công hàm dò hỏi tình huống không?”

Chủ thần cảm thấy dây thần kinh não bắt đầu đau.

Công hàm cái gì? Chẳng lẽ muốn chạy tới chất vấn: Mấy người tại sao không giam kỹ người mà tôi muốn nhốt lại?

Đây có khác gì giấu đầu lòi đuôi không?

Mất mặt còn chưa đủ sao, chẳng lẽ muốn liên tục mất mặt?

Giọng nói của Chủ thần phát lạnh: “Trì Tiểu Trì không thể rời khỏi hệ thống này. Ai cũng được nhưng cậu ấy thì không.”

Trí tuệ nhân tạo suy nghĩ, xong rồi, ăn trái đắng riết ghiền luôn.

Nó bất đắc dĩ nói: “Ngài còn cách xử lý nào tốt hơn à.”

Chủ thần không lên tiếng, lẳng lặng suy tư trong chốc lát, sau đó bỗng âm trầm nở nụ cười: “Ta mặc kệ Trì Tiểu Trì.”

Trí tuệ nhân tạo suy nghĩ, xong rồi, dỗi rồi.

Chủ thần nói: “Cậu ấy chỉ dựa vào năng lực của 061 nên mới có thể muốn làm gì thì làm. Nếu như 061 không còn năng lực thì sao?”

Trí tuệ nhân tạo sâu sắc thở dài một hơi: “Ngài định vi phạm khế ước?”

Chủ thần nghĩ ra ý kiến hay, tâm tình khá hơn rất nhiều, đương nhiên sẽ không để ý cái chữ “định” mạo phạm kia: “Không phải vi phạm khế ước, chỉ là tiến hành một chút hạn chế nho nhỏ mà thôi.”

Trí tuệ nhân tạo nói chuyện gây mất hứng: “Nếu mà không được thì sao?”

Chủ thần âm trầm nở nụ cười: “Vậy ta cũng sẽ có cách.”

Thứ mà Trì Tiểu Trì chân chính muốn, Lâu Ảnh không cho cậu ấy được, nhưng ông thì có thể.
Bình Luận (0)
Comment