Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 200

Trong doanh trại Nam Cương.

Mạt Sa là một hán tử mặt than, vẻ mặt nhàn nhạt, không có biểu cảm gì.

Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, một tay cầm giấy viết thư, một tay đặt trên tấm bản đồ da dê, tìm kiếm một địa điểm nào đó.

Đứng trước bản đồ là một người Trung Nguyên, cho dù gặp mấy lần cũng sẽ không nhìn quen mắt, là một hán tử tướng mạo trung niên khoảng cỡ ba mươi bốn mươi tuổi. Người nọ tay cầm mũ da dê, miệng nhếch rất lớn, cũng nhìn không ra là đang cười hay thế nào, cần cổ thăm dò về phía trước, không ngừng dùng vành mũ cọ lên mồ hôi cuồn cuộn tuôn trên cằm.

Mạt Sa nhìn trong chốc lát mới lạnh nhạt nói: “Xuống lĩnh thưởng đi.”

Lúc này khóe môi của hán tử kia mới nịnh hót mà nhếch lên, cười khanh khách rồi liên tục khom người: “Tạ lão gia, tạ lão gia.”

Hắn khom người như con tôm rồi lui ra ngoài.

Đợi người lui ra, Mạt Sa mới hừ lạnh một tiếng.

Phó tướng của hắn cũng tiến đến, vẻ mặt tối tăm: “Mạt Sa đại nhân, họ Chử kia, ngài vẫn còn muốn tin sao?”

Mạt Sa trầm ngầm, bộ dáng như ngầm thừa nhận.

“Vì sao ngài còn tin tưởng hắn?!” Phó tướng của Mạt Sa là cháu trai của Ngải Sa, cực kỳ oán giận vì cái chết của thúc thúc, “Ngải Sa đại nhân đột tử chính là do một tay hắn thúc đẩy, chúng ta cũng kiểm tra ra thuốc độc bám trên phần sáp niêm phong. Lá thư kia chứng tỏ hắn muốn hại Ngải Sa đại nhân!”

Mạt Sa không nói tỉ mỉ: “Hắn từng gửi đến nhiều tin tức bí mật rất hữu dụng, là cây kim chúng ta mai phục trong Bắc Phủ Quân, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ.”

Phó tướng bất bình: “Trước đó vài ngày Định Viễn đại bại, thương vong mấy ngàn tinh binh, chẳng phải là hắn muốn chúng ta đi tấn công sao?”

Mạt Sa có chút buồn bực, hơi lên giọng: “Nhưng tin tức hắn cung cấp cũng không sai! Khi chúng ta tấn công Định Viễn, Ôn Phi Nho quả thật chưa từng xuất chiến!”

Phó tướng không nói nữa, mà nhìn sắc mặt của người này cũng không giống như đã được thuyết phục.

Hắn hỏi: “Lẽ nào tướng quân cho rằng Bắc Phủ Quân thật sự muốn tấn công Phù Tuy?”

Tuy rằng Phù Tuy là một trong những thành trì mà Nam Cương đánh hạ trong trận đại chiến năm ngoái, cũng giống như Bùi Thành, nằm ở vị trí biên giới Trấn Nam Quan, phòng thủ kiên cố, dễ thủ khó công.

Bởi vì vị trí của Phù Tuy không tính là ưu việt, lại là cục xương khó gặm. Bắc Phủ Quân vì phải nghỉ ngơi lấy lại sức, một năm cũng không nhúc nhích đối với pháo đài sắt thép này.

Mạt Sa hỏi: “Tại sao ngươi cho rằng Bắc Phủ Quân sẽ không đoạt thành?”

Phó tướng nói: “Thuộc hạ không phải không tin phán đoán của ngài, mà là không tin họ Chử kia. Bắc Phủ Quân một năm không nhúc nhích, vì sao hiện tại lại muốn tấn công Phù Tuy?”

Mạt Sa hỏi ngược lại: “Ngươi biết Thập tam Hoàng tử đến biên cảnh để thay lão cẩu Trung Nguyên kia tuần tra hay không?”

Phó tướng ngẩn ra.

Mạt Sa cúi đầu nhìn tấm bản đồ da dê: “Đám cẩu tử Trung Nguyên thích đao to búa lớn, Thời Kinh Hồng cũng không ngoại lệ, đương nhiên là muốn đánh một trận thật tốt để lão già Hoàng đế kia xem. Chiến thắng Bùi Thành ngay trước mắt, tất nhiên là phải thừa dịp sĩ khí dâng cao, thừa thế xông lên, đoạt thêm một thành nữa. Phù Tuy chính là sự lựa chọn tốt nhất.”

Mạt Sa chỉ vào bản đồ Phù Tuy: “Phù Tuy không lớn nhưng bàn về địa hình lại là dễ thủ khó công, bọn họ không cần mạnh mẽ tấn công, chỉ cần vây thành, ba ngàn binh mã là đủ. Mà Phù Tuy lại ở gần đó, chỉ cần một hai ngày là có thể điều động Bắc Phủ Quân, tối đa chỉ cần ba ngàn binh mã.”

Phó Tướng: “Binh mã trong thành có hai ngàn. Nếu bị kềm kẹp thì vẫn có thể chống đỡ chờ viện quân tiến đến mà?”

Mạt Sa: “Ngươi bị ngu à? Ngươi tính toán một chút, Phù Tuy nằm bên cạnh Trấn Nam Quan, là một thành nhỏ, trạm canh gác cảnh báo cũng phải mất năm ngày mới xem là có chuyện bất thường, nếu đám cẩu tử Trung Nguyên chỉ vây thành mà không tấn công, chẳng lẽ bảo các tướng sĩ từ bỏ thành, dùng hai ngàn binh mã cứng rắn chống đỡ ba ngàn quân địch hay sao?”

Phó tướng vẫn không tin phục: “Tuy rằng Phù Tuy không có hỏa đài nhưng còn có trạm canh gác cảnh báo, mà năm ngày không báo bình an thì sẽ có thám tử gần đó phái quân điều tra tình huống. Huống hồ thuộc hạ nhớ rõ, tính ra Ngô Nghi Xuân Ngô tướng quân mới vận chuyển lương thực đến Phù Tuy không bao lâu, chỉ năm ngày vây thành thì Phù Tuy sợ cái gì?”

Mạt Sa hỏi lại: “…Vậy ngươi có nhớ nước dùng của toàn thành Phù Tuy chỉ dựa vào sông Phù Tuy cung cấp hay không?”

Phó tướng nghẹn lời.

“Sông Phù Tuy chỉ là một nhánh sông, bây giờ mùa xuân mới đến, lượng nước không lớn, nếu Bắc Phủ Quân thiết kế cắt đứt dòng nước, nguồn nước trong thành Phù Tuy chỉ dựa vào mấy cái giếng, liệu có thể chống đỡ được bao lâu?”

Phó tướng ý thức được tình hình nghiêm trọng, cuối cùng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm: “Tướng quân cho rằng chúng ta nên làm gì? Có nên đem chuyện này bẩm báo cho Thiết Mộc Nhĩ tướng quân hay không?”

Mạt Sa khoát tay chặn lại: “Ngải Sa bỏ mình, ta tự ý trở về thành xử lý hậu sự của hắn đã khiến Thiết Mộc Nhĩ sinh ra bất mãn với ta. Nhưng mà những năm nay ta đóng góp không ít công huân cho hắn, cũng nên để chúng ta hưởng chút lợi ích.”

“Không có lệnh của Thiết Mộc Nhĩ tướng quân thì chúng ta không thể tự mình điều binh.”

“Chẳng phải ngươi vừa mới nói hay sao?” Đôi mắt thiên về màu xanh lục của Mạt Sa xoay một vòng, hiện ra mấy phần giả dối như lang sói, “Ngô Nghi Xuân vận chuyển lương thực vừa rời đi không lâu.”

Phó tướng cau mày: “Ngô tướng quân…tuy binh sĩ vận chuyển lương thực có năm ngàn, nhưng luận về chiến lực, tướng sĩ trong doanh trại của chúng ta đủ để một địch hai.”

“Cộng thêm hai ngàn tinh binh bị vây nhốt ở Phù Tuy?” Mạt Sa thả thư xuống, hai tay ấn lên bìa bản đồ, “Chuyến này Bắc Phủ Quân là bí mật tập kích, đánh cho trở tay không kịp, bọn họ cũng sẽ không điều đại quân, tấn công chỉ là một tòa thành nhỏ, bây giờ chiến thuật của bọn họ bị chúng ta biết, bí mật liền trở thành trò cười.”

Hắn thở ra một hơi: “Dùng ngựa tốt nhất truyền tin cho Ngô tướng quân. Nói cho hắn biết, hắn không cần cả ngày làm bạn với lương thảo, cơ hội lập công đến rồi. Dùng hai ngàn quân làm chủ chiến đấu, bọn họ không cần quá nhọc lòng lao lực, chỉ cần ở bên cạnh phụ trợ, trong ngoài hợp công, chính là lập công lớn.”

“Quan trọng nhất là…” Hắn tiếp tục nói, “Thập tam Hoàng tử có thể đến đây đốc chiến, dù sao trận chiến này là để cho hắn xem. Nếu như Ngô tướng quân có thể bắt được con chó con kia, bất kể sống chết, như vậy Ngô tướng quân liền có thể một bước lên trời.”

Phó tướng lắm miệng hỏi một câu: “Tính thời gian gửi thư đi thì Bắc Phủ Quân có lẽ vừa mới xuất phát. Vậy vì sao không trực tiếp truyền tin đến Phù Tuy để tránh khỏi…”

Con mắt màu xanh của Mạt Sa hơi nghiêng một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Phó tướng nghĩ thông suốt, lập tức nói: “Vậy thuộc hạ liền đi viết thư, yêu cầu Ngô tướng quân chọn tốt binh mã, chuẩn bị vẹn toàn, đợi Phù Tuy cạn kiệt lương thực thì sẽ gấp rút đi tiếp viện.”

Mạt Sa khẽ gật đầu, vui mừng vì hắn thông suốt: “Đi làm đi.”

Đi đến trước cửa, Phó tướng do dự một lúc, quay đầu lại, “Tướng quân, nói nhiều như vậy, thuộc hạ vẫn có một chuyện không rõ…Vì sao ngài lại tin tưởng một người Trung Nguyên như thế?”

Mạt Sa không nói gì, chỉ phất tay bảo hắn đi ra ngoài.

Phó tướng tuân lệnh, lặng lẽ xin cáo lui.

Mạt Sa vuốt lên góc tấm bản đồ da dê, nhớ lại hai năm trước, Ngải Sa trân trọng nâng lên tờ giấy kia trước mắt mình.

Đó là vết tích sao chép từ một miếng ngọc bội.

Dấu ấn đỏ tươi rõ ràng, phía trên là hình con ưng mà chỉ có Nam Cương Vương mới có thể sử dụng.

Hắn hưng phấn nói: “Ngươi có biết thứ này là từ đâu không?…Ngươi có nhớ Chử Tử Lăng không? Người Trung Nguyên giúp chúng ta truyền tin đấy? Theo như hắn nói thì vật này là đồ kỷ niệm do phụ thân của hắn để lại cho mẫu thân.”

Lúc đó Mạt Sa liền hiểu rõ ngụ ý trong lời của Ngải Sa, hơi khiếp sợ, cũng không quá chấp nhận: “Làm sao biết không phải là mô phỏng theo?”

Ngải Sa nói: “Người này cung cấp tin cho chúng ta ba năm, hắn quả thật là người trong phủ của Thời Kinh Hồng, cũng quả thật đã cung cấp rất nhiều tin tức cho chúng ta.”

Mạt Sa xem thường: “Cho dù hắn là con rơi của Vương, một đứa con riêng thì có năng lực làm gì?”

Cho đến hiện tại, Mạt Sa vẫn nhớ tới đôi mắt sáng ngời của Ngải Sa: “Con riêng cũng có thể làm thang cho chúng ta bước lên mây.”

Mấy chữ “Thang bước lên mây” vang vọng trong đầu Mạt Sa.

Lúc đó hắn cười nhạo Ngải Sa quá mức tin tưởng Chử Tử Lăng, mà mấy năm trôi qua, hắn cũng đã sơm vô hình trung xem Chử Tử Lăng là một cái thang rất tốt.

Ngẫm nghĩ một chút, Chử Tử Lăng chẳng phải cũng vậy sao?

Nếu là lợi dụng lẫn nhau, vậy dùng lợi ích để nói chuyện.

Chính như Ngải Sa từng nói, Chử Tử Lăng giúp bọn họ nhiều như vậy, tại sao lại vô cớ hạ độc Ngải Sa, chặt đứt thế lực mà mình bồi dưỡng gần mười năm?

Không có đạo lý đó.

Thư có lẽ đã bị tráo đổi, có lẽ là một tiểu thiếp hay nô lệ nào đó thù hận Ngải Sa nên đã làm vậy cũng không chừng.

Tình huống xấu nhất thì cũng chỉ là Thời gia phát hiện có người truyền tin ra ngoài, chặn lại bồ câu đưa thư, mượn tay Chử Tử Lăng để diệt trừ người nhận thư, nhưng không thể tra được người gửi thư là ai.

Tâm tư của Chử Tử Lăng rất cẩn thận, tay phải viết chữ vừa nhỏ vừa đẹp, tay trái có thể phỏng theo chữ viết tiêu sái của Thời Đình Vân, nhưng chưa bao giờ dùng tay trái để viết chữ trước mặt người khác. Mà khi đó chữ của công tử ở Vọng Thành nổi tiếng là rất tuyệt, thường có người tập viết chữ mô phỏng theo, Thời Đình Vân lại tin cậy người bên cạnh y, chắc là không hoài nghi Chử Tử Lăng, bằng không với quốc tặc cỡ này thì chắc chắn sẽ lập tức giết chết, nào có lý lẽ tiếp tục lưu lại bên cạnh?

Mạt Sa chậm rãi cuộn lại tấm bản đồ da dê, đôi mắt màu xanh lục lóe lên như tảng đá dưới sông ngòi.

…Còn nếu thân phận và ý đồ của Chử Tử Lăng thật sự bị Thời Đình Vân phát hiện, lần này mật báo có ý định tiễn quân của hắn đi chịu chết thì thật sự là một nước cờ nát.

Mạt Sa hắn sẽ không vọng động, cho dù muốn tiễn đi chịu chết thì cũng là Ngô Nghi Xuân phải đi.

Để xem tình thế phát triển ra sao.

Cùng lúc đó, tại một thành nhỏ cách Phù Tuy năm mươi dặm.

Trì Tiểu Trì đã dẫn đầu đến chỗ này đóng quân.

Bôn ba đến đây bỏ ra nửa ngày, vừa đến liền an bài rất nhiều chuyện, bây giờ Trì Tiểu Trì đã buồn ngủ, không kịp trở về phòng, liền ở ngay một sảnh chính, xem như phủ đệ chỉ huy mà chống đầu ngủ.

Chử Tử Lăng vào phòng châm trà, nhìn thấy Lý Nghiệp Thư ngồi bên dưới ghế của công tử, cau mày, cầm một tờ bản đồ trong tay, đối mặt với một tấm sa bàn mà suy nghĩ.

Chử Tử Lăng thả trà xuống, hỏi: “Ngươi đang xem gì vậy?”

Lý Nghiệp Thư thở dài một tiếng, xác định hắn không đánh thức công tử đang ngủ gật, mới nói: “Nhỏ giọng một chút, công tử rất mệt rồi.”

Khóe miệng của Chử Tử Lăng hơi cong lên.

Quả nhiên là tầm nhìn của kẻ hầu, chuyện bé xé ra to, ở trong quân doanh thì lao lực thế này có đáng là gì.

Hắn cúi người muốn xem bản đồ trong tay Lý Nghiệp Thư.

Lý Nghiệp Thư thu bản đồ lại, nghiêm túc nói: “Không được. Đây là công tử giao cho ta.”

Chử Tử Lăng nhìn hắn một cách bất ngờ: “Công tử đồng ý cho ta tham gia quân vụ, ngươi quên rồi sao?”

Lý Nghiệp Thư vẫn không cho xem: “Công tử nói việc này liên quan đến cơ mật, chỉ cho phép một mình ta tìm hiểu, không cho ta nói với người ngoài, cũng không bảo ta hỏi người ngoài.”

Chử Tử Lăng đùa hắn: “Có phải ngươi xem bản đồ Phù Tuy không? Kế này là công tử lập ra, ta ở bên cạnh hiệp trợ, đối với ta mà nói thì chẳng tính là cơ mật gì cả? Với lại ta cũng không phải người ngoài.”

Không ngờ Lý Nghiệp Thư vẫn không chịu nghe, che chở mà ôm bản đồ vòng tới một phía khác của sa bàn, nghiêm túc nói: “Ngươi nói thế nào thì ta cũng sẽ không cho ngươi xem. Trước đây ta cũng chưa từng hỏi chiến lược mà công tử giao cho ngươi.”

Chử Tử Lăng sửng sốt một lúc, sau khi bình tĩnh lại thì vừa bực mình vừa buồn cười.

…Hắn thật đề cao bản thân?

Tiếng bước chân của Lý Nghiệp Thư dường như làm giật mình người ngồi trên ghế, Trì Tiểu Trì tỉnh lại, dụi mắt, thản nhiên uống tách trà nóng mà Chử Tử Lăng vừa bưng lên.

Chử Tử Lăng ở bên cạnh cười nói: “Công tử, có tin tốt, trong thành gửi tin trạm canh gác đã bị tử sĩ lẻn vào, trạm canh gác trước đó bị dội nước, toàn bộ thành pháo lép.”

Trì Tiểu Trì gật gật đầu.

Lý Nghiệp Thư lại nói: “Nhưng mà…công tử, tiểu nhân cảm thấy lần này tấn công Phù Tuy hình như không ổn cho lắm…”

Trì Tiểu Trì thả xuống chung trà, kiên trì hỏi hắn: “Tại sao không ổn thỏa?”

Lý Nghiệp Thư không quá tự tin, liếc mắt nhìn Chử Tử Lăng, lắp bắp nói: “Chúng ta…thật sự có thể phá thành trong vòng 5 ngày sao? Nếu binh sĩ trong thành vì thiếu nước, cá chết lưới rách, lao ra tử chiến một trận…”

Trì Tiểu Trì không nói, mỉm cười quay sang nhìn Chử Tử Lăng.

Chử Tử Lăng cũng thấy buồn cười: “A Thư, Bắc Phủ Quân không phải giá áo túi cơm, người Nam Cương cũng chỉ là hai vai một đầu, hà tất trợ giúp chí khí cho người ta? Ba ngàn đối với hai ngàn thì nào có đạo lý chiến không được?”

Lý Nghiệp Thư có chút sốt ruột, hơi cà lăm mà khoa tay giơ lên bản đồ: “Công tử, tiểu nhân chỉ sợ có người xếp đặt cái túi, giơ cao chờ chúng ta chui vào tròng mà thôi.”

Nhịp tim của Chử Tử Lăng đập mạnh, há mồm chính là phản bác: “Việc điều động quân đội là cơ mật, chỉ cần không có nội ứng thì trận chiến này chính là nắm chắc. Huống hồ nếu người nào cũng sợ này sợ kia giống như ngươi thì làm sao có thể đánh?”

Lý Nghiệp Thư không có kinh nghiệm, thấy công tử không phản bác Chử Tử Lăng, không thể làm gì khác hơn là im miệng.

“Chớ nghĩ nhiều như vậy.” Trì Tiểu Trì đứng dậy, “A Lăng, quay về nghỉ ngơi một chút, tối nay theo ta mặc giáp ra trận.”

Ánh mắt của Chử Tử Lăng sáng lên, quay sang liếc mắt nhìn Lý Nghiệp Thư cúi đầu có chút ủ rũ, cảm thấy buồn cười vì mấy ngày nay mình âm thầm đau buồn.

Chỉ là một tiểu hài tử vắt hết óc mới nghĩ ra kế sách mà muốn so đo với sự tin tưởng của công tử dành cho mình, hắn làm sao có thể hơn được mình cơ chứ?

Trì Tiểu Trì đi ra cửa, vòng ra sân sau, lấy nước lạnh vỗ mặt cho tỉnh.

Lâu Ảnh điều khiển xe lăn xuất hiện sau lưng cậu, cười nói: “Dự định ra tay?”

“…Chử Tử Lăng muốn làm vịt, còn muốn lập đền thờ.” Trì Tiểu Trì dùng khăn mặt mà Lâu Ảnh đưa sang, lộ ra một đôi mắt cười, “…Vậy em sẽ thay hắn khắc một cái đền thờ bán vĩnh viễn lên mặt hắn.”
Bình Luận (0)
Comment