Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 209.2

Sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, Trì Tiểu Trì lười rời giường, nằm ngủ nướng trên giường.

Ngày hôm qua bọn họ kết thúc nhiệm vụ, quay trở về không gian của hai người thì trời đã khuya muộn.

Trì Tiểu Trì dùng thân thể của Thời Đình Vân uống rượu, xế chiều đi cưỡi ngựa một canh giờ, thoát khỏi thân thể Thời Đình Vân là chuyện vô cùng mệt mỏi tinh thần, vừa về tới không gian liền mặc luôn cả quần áo mà lăn ra ngủ.

Sau khi tỉnh lại, cậu mới nhớ tới ước hẹn với Lâu Ảnh.

Sau đó cậu quyết đoán ngủ thêm một lúc nữa.

Nghe thấy có người đẩy cửa, Trì Tiểu Trì lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Lâu Ảnh mang theo khuôn mặt của Vu Phong Miên, mặc quần áo ở nhà mà dựa vào cạnh cửa.

Ánh sáng ngoài cửa phác họa lên khuôn mặt khiến anh trông có vẻ đặc biệt dịu dàng.

Anh nhìn chăm chú một cục lặng lẽ nằm ì trên giường rồi nở nụ cười, gõ nhẹ lên cửa nói: “Ăn cơm thôi.”

Sau khi anh quay lại phòng khách, nghe thấy tiếng rửa mặt thấp thoáng truyền ra trong phòng ngủ, anh cởi bỏ bộ quần áo trên người, đổi lại bộ đồng phục áo trắng quần đen, lại chọn một bộ quần áo khác ở trong tủ, chờ ở cửa.

Trì Tiểu Trì ở bên trong giày vò một hồi cũng nhận ra có gì đó không đúng, cậu duỗi đầu hỏi: “Cơm đâu?”

Lâu Ảnh lấy một cái khăn choàng cổ mỏng quàng lên cổ của cậu: “Tính theo lịch ở không gian Chủ thần thì hôm nay là tân niên. Anh dẫn em đi ra ngoài ăn.”

“Đi chỗ nào?”

“Về không gian Chủ thần.”

Trì Tiểu Trì hơi nhướn mi: “Não heo của các anh đâu?”

Lâu Ảnh đáp: “Không ở. Nghe nói gần đây sự cố an toàn xảy ra tương đối nhiều ở hệ thống, ông ấy bị gọi lên tổng bộ để điều tra rồi. Có lẽ phải đi ba bốn ngày.”

Đã hiểu. Trong núi không có lão hổ nên hầu tử mở party.

Phân tích dữ liệu thân thể của Trì Tiểu Trì thật sự mất không ít thời gian.

Ước chừng nửa tiếng sau, tinh thần thể của Trì Tiểu Trì bị Lâu Ảnh hóa thành dữ liệu trong suốt, nho nhỏ, nhét vào túi trước ngực.

Sau đó Lâu Ảnh khởi động thiết bị truyền dẫn.

Tiếp sau đó Lâu Ảnh bị ngăn ở nơi kiểm tra trang bị.

Cũng không phải vì Lâu Ảnh mang khuôn mặt Vu Phong Miên mà bị chặn lại.

Mỗi hệ thống đều có ID thân phận, theo Lâu Ảnh biết rõ, hệ thống bọn họ có một người giới tính nam nhưng lại đam mê thay trang phục nữ, trang điểm lộng lẫy, nhiều lần xuất hành, nhiều lần thông thuận.

Phụ trách kiểm tra an toàn là 1209, là một nam IT có chút ấm áp, cậu ngăn Lâu Ảnh ở trước mặt, đưa tay ra: “061, anh lấy đồ vật đặt trong túi ra đi.”

Lâu Ảnh giơ tay xoa trước ngực: “Đâu có gì đâu.”

1209 nhìn xung quanh một chút, lộ ra sắc mặt khó khăn, nhẹ giọng nói: “061, bình thường thì không sao. Quan hệ của hai chúng ta như thế nào, cho anh bí mật mang theo chút đồ tiến vào cũng không thành vấn đề. Nhưng anh cũng không phải không biết, từ khi văn phòng của ông chủ bị nổ, vật phẩm ra vào đều bị kiểm tra gắt gao. Trên người của anh có thiết bị bên ngoài, hệ thống cũng đã lập hồ sơ thông tin bất thường, nếu em tìm không ra vật phẩm vi phạm lệnh cấm thì khi ông chủ quay về điều tra sẽ…”

“Thật sự không có mà.” Lâu Ảnh giang hai tay ra, “Không tin cậu tới kiểm tra đi.”

1209 than thở một tiếng: “061, anh phối hợp chút đi.”

Cậu bắt tay dò vào trước túi áo của Lâu Ảnh.

Ngón tay của 1209 vừa dò vào thì một luồng hào quang từ trong túi Lâu Ảnh liền bắn lên trời, xông thẳng lên mái vòm khiến dữ liệu tạo thành mái vòm xuất hiện tầng tầng gợn sóng.

Một đóa pháo hoa nổ tung giữa trời, chẳng khác nào con sứa trong suốt màu xanh lam cực lớn, hình ảnh vô cùng lóa mắt và rực rỡ, từ từ lan tỏa từ trong ra ngoài, đẹp đến mức khiến người ta chấn động cả hồn phách.

Không ít hệ thống đều nhìn thấy màn này, có tiếng hoan hô không ngừng truyền đến.

1209 ngây người, Lâu Ảnh cúi đầu, ôn hòa lại lịch sự mà gập cong người: “Cực khổ rồi, năm mới vui vẻ.”

Cách điểm giám sát càng ngày càng xa, bên tai Lâu Ảnh truyền đến giọng của Trì Tiểu Trì: “Buổi sáng một cây đuốc, buổi chiều đồn công an.”

Lâu Ảnh giơ tay, chọt chọt cái trán của người trong suốt nho nhỏ đang ngồi trên vai phải của mình: “Mái vòm là dữ liệu tạo thành, không dễ dàng bén lửa đâu.”

Trì Tiểu Trì bị chọt ngửa về sau một cái, nhìn về phía chân trời, chỉ thấy đại sảnh trắng tinh, như là băng tuyết, vô số công nhân mặc áo trắng quần đen tới lui, mà giữa không trung có vô số chùm sáng màu xanh lam qua lại đan xen, chẳng khác nào đuôi sao chổi.

Trì Tiểu Trì hiếu kỳ: “Mấy ánh sáng xanh là cái gì vậy?”

Lâu Ảnh nói: “Là dòng chảy thông tin.”

“Tại sao là màu xanh lam?”

“Là 089 đề nghị thiết kế.” Lâu Ảnh mỉm cười, “… Là chủ đề năm mới.”

Trì Tiểu Trì trước giờ chỉ nghe danh 089, chưa từng gặp người, cảm thấy đây nhất định là một người rất kỳ diệu.

Chờ đến khi cậu được Lâu Ảnh đưa vào một gian phòng, khôi phục thân hình bình thường, cùng 089 gặp mặt, sau khoảng mười mấy giây nhìn mặt đối phương, cậu quay đầu nhìn Lâu Ảnh bị kéo vào nhà bếp, bỗng nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.

…Lâu Ảnh mang mình đến nơi này, có lẽ cũng muốn nói với mình, bắt đầu từ thế giới của Đông Ca, anh đã ở bên cạnh mình.

089 đang ngồi trên bàn, tay phải cầm trái táo, tay trái chơi máy tính bảng.

Nhìn thấy khách tới, 089 dễ dàng từ trên bàn nhảy xuống, cầm khăn giấy lau tay, trong mắt vui vẻ: “Á, đến rồi.”

Trì Tiểu Trì chú ý nhìn con mắt của 089 một chút, chào hỏi: “089.”

089 nháy mắt một cách quyến rũ về phía bóng lưng của Lâu Ảnh: “Nếu không quen gọi số của tôi thì có thể gọi tên của tôi. Tôi tên là Kỷ Phi Hồng.”

Nghe đến cái tên này, Trì Tiểu Trì bất giác mỉm cười: “…Ừm.”

089 thả máy tính bảng xuống, phía trên là bàn cờ vây đối chiến với máy tính, thắng bảy mươi tám ván liên tiếp.

Anh xóa sạch phần ghi chép kỷ lục, tiện tay ném máy tính bảng lên ghế sô pha: “Ngồi đi.”

023 nhô đầu ra từ phòng bếp, chào hỏi với Trì Tiểu Trì một chút, rồi chợt nói với 089: “Bưng dấm chua cái coi.”

Trì Tiểu Trì, 089 và 023 đều biết nhau nhưng chính thức gặp mặt offline như vậy vẫn là lần đầu tiên.

023 là một người mắc chứng bạch tạng thâm niên, tóc tai, da dẻ, lông mày, lông mi đều trắng như tuyết, đôi mắt sâu đậm, vừa dài vừa hẹp, như người Châu Âu, màu sắc thiên về nhạt, võng mạc hiện lên màu xanh nhạt kỳ lạ.

Ngoại trừ bộ dáng hơi khác người thường của 023 thì Trì Tiểu Trì không có biểu hiện ra bất kỳ kinh ngạc nào, giơ tay chào hỏi ngược trở lại.

089 rất nhanh bưng dấm chua đi tới: “061 từng nói với cậu về chuyện của 023 chưa?”

“Chưa từng.” Trì Tiểu Trì thản nhiên nói, “Lông mi trắng, thật đẹp trai.”

089 nhìn cậu, nở nụ cười cảm kích.

Trước khi bọn họ đến, 023 đã gói rất nhiều bánh sủi cảo nhân thịt trộn rau, chờ Lâu Ảnh đến làm trợ thủ, hiệu suất rõ ràng tăng nhanh. Lâu Ảnh gói năm mươi cái sủi cảo thịt cá, năm mươi sủi cảo gạch cua, năm mươi sủi cảo tôm và dưa leo, lại chọn ra hai cái giữa một mớ sủi cảo béo trắng thơm mùi bột mì, nhét vào hai hạt đậu phộng có thể tránh khỏi bị dò xét.

Khi chờ sủi cảo chín, 089 và Trì Tiểu Trì rảnh rỗi ngồi trò chuyện.

089 chép miệng với nhà bếp: “Tôi và cậu ấy, còn có 061, và cả cậu là người cùng một tuyến thế giới tới đây. Là trước sau mà tới, cho nên vừa tiến vào liền thành bạn bè.”

“Cậu và 061 là người phương Bắc, tôi ở phương Nam, 023 ở nước ngoài, có một phần tư huyết thống Đông Âu. Cậu ấy đã mắc bệnh này từ khi còn trong bụng mẹ, đôi mắt chỉ có 0.1 thị lực, xem bảng đo thị lực ở chữ E thấp nhất mà còn phải lao lực, cũng không được ra ngoài nắng, không được tiếp xúc ánh mặt trời. Người nhà bọn họ rất nhanh có được đứa bé thứ hai. Có lẽ dưới quan điểm của bọn họ thì đứa bé thứ hai khỏe mạnh, hoạt bát, nhưng tôi nhìn thế nào cũng đều thấy 023 nhìn tốt hơn một chút. 023 chưa từng e ngại vận mệnh của mình, không tự ti, không nhút nhát, vẫn luôn muốn khi lớn lên sẽ phát hành trò chơi thuộc về chính mình.”

Nếu không phải bởi vì bệnh tim bẩm sinh thì 023 sẽ không đi sớm như vậy, mới vừa trình lên đồ án thiết kế trò chơi đầu tiên thì liền lặng lẽ qua đời ở trong phòng.

Đối với 023 từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh bế tắc thì cái chết cũng chỉ là chuyển từ một gian phòng này đến một gian phòng khác.

Huống chi ở gian phòng mới này cậu còn có thể chơi game.

089 bẩm sinh đã có tâm tình trưởng bối thích che chở cho con cái, bởi vậy khi quen biết 023, anh liền đặc biệt quan tâm cậu.

Sau đó anh phát hiện, chuyện này hoàn toàn không cần thiết.

“Người da đỏ khi xưa có một lời giải thích rất lãng mạn, người mắc chứng bạch tạng là những đứa con đến từ mặt trăng.” 089 nhìn bóng lưng bận rộn của 023, trong giọng nói có tiếng cười, trong mắt có ánh sáng, là loại tình cảm vừa tán thưởng vừa yêu thương khiến người ta động lòng, “Cậu nói xem, tại sao lại gọi là gien lỗi, làm sao gien lỗi lại có thể sinh ra một người tốt như vậy?”

023 ở nhà bếp nghe không rõ bên ngoài nói cái gì, chỉ có thể nghe thấy 089 một mình lải nhải, cậu giương giọng dạy bảo: “Chỉ biết nói chuyện thôi! Lại đây, lột tỏi.”

089 tỉnh lại từ trong đôi mắt tình nhân hóa Tây Thi của mình, cong mắt lại, đáp: “Đến ngay đây.”

Khi 089 lột tỏi, Trì Tiểu Trì theo dõi anh, hỏi: “Cho nên ông chủ của các anh cho cậu ấy đôi mắt mới?”

089 dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì, cười nói: “Sẽ không. Ông chủ của chúng tôi rất keo kiệt, bởi vì đôi mắt 023 không tốt cho nên mới bảo 023 đến trông coi quang não không cần dùng mắt.”

Trì Tiểu Trì nhìn về phía 023, ước lượng khoảng cách khi cậu thái rau trên thớt, không giống như thị lực yếu, nhìn bộ dạng vừa nãy của cậu cũng không giống như đeo kính sát tròng.

Trì Tiểu Trì nhìn về phía 089.

Đôi mắt của 089 rất đẹp, mà bên phía con mắt có nốt ruồi thoạt nhìn hơi kỳ lạ.

….Từ khi Trì Tiểu Trì vào cửa, cậu quan sát vài lần, con mắt kia của 089 không hề di chuyển, mà trong con ngươi có một vầng ánh sáng màu xanh nhạt, nhìn kỹ có thể nhìn ra vết tích dữ liệu đang di chuyển.

Vết tích này cũng giống như thứ đang di chuyển trong con mắt bên phải khi 023 thò đầu ra.

…089 tặng một con mắt của mình cho 023.

089 đem tép tỏi đặt vào trong cái chén sạch sẽ, hỏi 023: “Lột bao nhiêu?”

023 đáp lại từ xa xa: “Chỉ mình anh ăn. Anh thích ăn bao nhiêu thì lột bấy nhiêu.”

089 lột một tép tỏi rồi ngâm mình trong dấm chua, ngẩng đầu phổ cập kiến thức khoa học cho Trì Tiểu Trì: “Tỏi có trăm lợi ích chỉ có điều không tốt cho mắt.”

Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, nhợt nhạt nhếch khóe miệng, không hỏi 089 có phải là vì muốn bảo đảm cho 023 có được mắt đẹp hay không.

089 là người quá thông minh, nói chuyện với anh thì không cần phải vạch trần rõ ràng, như vậy có khi lại mất đi thú vị.

Mùi thơm sủi cảo chín truyền đến từ nhà bếp, từng chậu sủi cảo nối đuôi nhau truyền lên bàn. Lâu Ảnh còn đang leng keng lách cách xào rau ở nhà bếp.

089 phụ trách bày bàn ăn nói: “Gọi cậu đến là chủ ý của tôi.”

Trì Tiểu Trì đang bày bát đũa: “Hả?”

089 nói: “Tôi chỉ còn vận chuyển 500 số nữa là có thể kết thúc công tác.”

Ngón tay của Trì Tiểu Trì dừng lại, một chiếc đũa rơi xuống mặt bàn.

089 hơi kinh ngạc mà nhìn cậu.

Trì Tiểu Trì vẫn bình thản, nhặt đũa lên, đặt lại như cũ: “À, vậy khoảng bao lâu nữa?”

089 nói: “Nhanh thì ba tháng. Chậm thì có lẻ nửa năm. Sang năm tôi không có cách nào cùng 023 và 061 ăn tân niên, sau này cũng không biết cậu và 061 có tính toán gì, còn chưa biết có thể tái kiến nữa hay không, cho nên muốn sớm tụ họp một chút. Chúng ta là nhân viên biên chế, chưa qua báo cáo không thể ra ngoài, chỉ có thể bảo 061 dẫn cậu vào thôi.”

089 còn nói: “Tính đâu ra đấy thì 023 còn hai năm nữa mới kết thúc nhiệm vụ, tôi còn khoảng hai năm để chuẩn bị.”

Trì Tiểu Trì hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

089 kề sát vào Trì Tiểu Trì, thấp giọng nói: “Cậu đừng nói cho cậu ấy biết nha. Chờ quay lại thế giới thực, tôi muốn xây một ngôi biệt thự dưới lòng đất tặng cho 023, để cậu ấy có thể ở trong đó làm chuyện mà cậu ấy muốn làm.”

023 không tiếp xúc được ánh mặt trời cho nên 089 nguyện ý xây một căn biệt thự dưới lòng đất, làm một cái ổ thoải mái để nuôi sống 023.

Nghe qua nguyện vọng của 089, Trì Tiểu Trì nói: “Anh không muốn ở lại với cậu ấy thêm hai năm à? Ở đây làm công không, chắc là não heo keo kiệt kia của các anh cũng sẽ đồng ý thôi.”

089 chặn lại: “Ông chủ của chúng tôi thế nào thì tôi hiểu rất rõ. Làm công cho lão một ngày thì ăn thiệt một ngày. Huống hồ lão ấy không thuê ngắn hạn. Vẫn nên sớm ngày cách xa lão thì tốt hơn.”

Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống: “Ừm, vậy cũng được.”

089 còn nói ra lý do khát vọng làm người của mình: “Với lại, giữa trí tuệ nhân tạo với nhau không có hình thức thân mật. Trong không gian của Chủ thần cấm bất kỳ hành động chạm vào nhau từ cổ trở xuống.”

Trì Tiểu Trì hơi suy nghĩ, sau đó vỗ vỗ vai 089, bày tỏ đã hiểu.

089 cũng mỉm cười, vỗ lại hai cái.

Mười phút sau, ba hệ thống một người ngồi trước bàn.

089 nâng ly, dùng cốc thủy tinh gõ rung mặt bàn, nói: “Năm mới vui vẻ.”

Ba cái ly khác cũng đồng thời được nhấc lên, chạm vào nhau.

Sau khi động đũa, Trì Tiểu Trì và 023 trước sau ăn phải sủi cảo có nhét đậu phộng, tượng trưng cho sủi cảo may mắn.

Đậu phộng có thêm mã dò xét.

…Lâu Ảnh làm ra một ký hiệu bí ẩn không khiến người ta chú ý lên miếng sủi cảo có nhét đậu phộng, rồi gắp cho Trì Tiểu Trì.

Còn 089 lại nhét đậu phồng vào từng cái sủi cảo trong chậu sủi cảo của 023, sau đó bị 023 tưởng rằng mình ngẫu nhiên gặp được may mắn lấy đũa gõ đầu.

Dường như bị pháo hoa của Lâu Ảnh kích thích, các hệ thống cũng túm năm tụm ba biên soạn pháo hoa để chơi ở bên ngoài.

Mãi đến tận buổi tối, tiếng pháo hoa ở bên ngoài vẫn chưa chịu dừng lại.

Như Trì Tiểu Trì dự đoán, Lâu Ảnh để cho cậu nghỉ ngơi ở giường cá nhân trong ký túc xá tại không gian của Chủ Thần.

Lâu Ảnh từ trước đến nay luôn rất biết kiềm chế dục vọng của chính mình.

Anh chỉ muốn để Trì Tiểu Trì biết rõ, anh không phải là người anh trai hàng xóm không có ham muốn trong tưởng tượng của cậu, nhưng lại không nỡ để Trì Tiểu Trì chịu gánh nặng của việc “Hẹn”, ảnh hưởng đến chất lượng của giấc ngủ.

Lâu Ảnh đắp lại chăn cho Trì Tiểu Trì, sau đó dự định nằm trên đất nghỉ ngơi.

Nhưng khi anh vừa đứng dậy, góc áo liền bị Trì Tiểu Trì nắm lấy.

Trì Tiểu Trì nói: “Cùng ngủ đi.”

Nhịp tim của Lâu Ảnh đập mạnh mấy lần: “Em không thấy khó chịu sao?”

Trì Tiểu Trì thuận miệng bịa chuyện: “Giường lớn mà.”

Giường chẳng lớn chút nào, hai người đàn ông phải nằm nghiêng mới đủ chỗ ngủ, Trì Tiểu Trì nằm ở chính giữa, Lâu Ảnh nằm bên ngoài.

Lưng bọn họ dán vào nhau, sau một lúc lâu yên lặng, Trì Tiểu Trì đột nhiên mở miệng: “Lâu ca.”

Bởi vì hệ thống bảo mật nên Lâu Ảnh không có cách nào đáp lại cậu, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng nghe.

Trì Tiểu Trì nói: “Ngày mai chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ đi.”

Lâu Ảnh có chút kinh ngạc: “Không nghỉ ngơi thêm ít bữa nữa sao?”

Trì Tiểu Trì suy nghĩ rất nhiều.

Cậu nghĩ đến lời của 089 ngày hôm nay nói với cậu, nghĩ đến sự mong đợi của 089 về căn biệt thự dưới lòng đất, nghĩ đến 009 hôm nay đến đòi ăn sủi cảo, nghĩ đến bí mật mà Quý Tác Sơn từng điều tra mà chỉ một mình cậu biết.

Mà lời nói vừa đến bên miệng thì cậu chỉ thuật lại bằng một câu đơn giản: “Em muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ của chúng ta.”

….

P/S: Xong 8 thế giới rồi, còn 2 thế giới nữa thôi <3. À, tuần sau Fynnz bận nhiều việc nên cập nhật chương truyện sẽ không đều, qua tuần nữa sẽ trở lại bình thường nha mọi người. Yêu mọi người nhiều nhiều.
Bình Luận (0)
Comment