Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 222.1

Trì Tiểu Trì tùy ý ngồi dựa vào một tảng đá, xem những lời chửi rủa lan tràn như đại dương trong khu bình luận.

“Mịa nó, bốn đánh một, có biết xấu hổ hay không?”

“Ew Ew Ew Ew Ew!”

“Buồn nôn buồn nôn buồn nôn!”

“ID ở trên spam ít lại đi, đặt cược bao nhiêu vậy? Thua rồi không chịu nổi hay sao vậy?”

“Cười trên sự đau khổ của người khác à? Cút!”

Hành vi của đám người Trì Tiểu Trì khiến rất nhiều người đặt cược thua cháy túi.

Dao cắt vào thịt tất nhiên phải đau, bọn họ không nổi điên mới là lạ, các loại nguyền rủa thô tục không ngừng tuôn ra, có người lén lút đặt cược mua ba người mới đến, cũng có người đang nghĩ cách trừng trị ba cái tên Trình Giảo Kim xuất hiện đột ngột này.

“Tôi sẽ mua những người khác!” Có người kêu gào, “Bảo bọn họ giết tên này đi!”

“Đúng vậy. Hạ lệnh treo giải!”

Khi nói chuyện, đã có người đi mua “Lệnh bài treo giải”.

“Lệnh bài treo giải” là một đạo cụ trò chơi, có thể chỉ định người làm nhiệm vụ và đối tượng cần giết, người đặt cược phải dùng tiền mua, có thể chỉ định người nào đó đi giết một người mình muốn, tương đương với đạo cụ khen thưởng khi phát sóng trực tiếp, giá trị không thấp.

Chỉ cần có người lựa chọn nhận đơn đặt hàng, thành công hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng tiến vào hàng ngũ một trong ba người sống sót cuối cùng thì có thể lấy được 5% tổng số tiền đặt cược.

Đa số người dị năng như Triệu Nhu ở bên ngoài đều có người thân bạn bè, mặc dù có thể sống sót ra ngoài nhưng tay đã dính máu, lại biết bí mật của cơ quan giám sát, chỉ cần nghĩ cũng biết không thể rời đi, tám phần mười là ở lại trong cơ quan, bán mạng cả đời cho cơ quan.

Số tiền kia cũng xem như là an ủi đối với người nhà bọn họ.

Chuyện xảy ra ở khu A6 sinh ra không ít rối loạn, rất nhiều người dị năng phân tán ở khắp nơi trong bản đồ đều chú ý số lượng bình luận tăng trưởng bất thường, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì từ những lời bình luận đó.

Tiếng nhắc nhở “Lệnh bài treo giải” vang lên trên đồng hồ của năm sáu người dị năng.

Ở khu A12, người dị năng có năng lực đặc biệt vang lên tiếng báo động đầy đủ 5 lần.

Nguyên nhân không phải do anh ta, nhưng dị năng của anh ta cũng không tệ lắm, hơn nữa khu A12 gần khu A6 nhất.

Khi tiếng chuông vang lên lần thứ 6, anh ta mạnh mẽ vung mặt đồng hồ lên trên cây.

Nhưng mặt đồng hồ kiên cố, đập mạnh đến mức lá cây cũng xào xạc nhưng mặt ngoài ngay cả một chút vết trày cũng không có.

Đầu trọc với dị năng siêu mạnh dựa lưng vào thân cây, dùng ngón tay vịn trán, lầm bầm: “Đồ thần kinh, giết cái đầu mấy người. Tại sao mấy người không đi giết đi.”

Anh ta hơi vung tay, xoay người muốn chạy, nhưng chạy được ba bước thì liền dừng chân.

Nâng cổ tay, mở ra khu bình luận, lẳng lặng nhìn trong phút chốc.

“A6 à…”

Anh ta trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, thả tay xuống, thay đổi hướng lên đường, chạy về phía khu A6.

Tai nạn này xảy ra quá bất ngờ, đối với trung tâm điều khiển của Cá Nheo chính thức vừa mới bị xâm lấn thì có thể nói là họa vô đơn chí.

Đặc biệt là bộ phận xử lý khẩn cấp, nhân viên mỗi người đều cầm điện thoại, bận rộn tiếp nhận những cuộc điện thoại từ người tham gia đánh cược.

Bộ trưởng của bộ phận xử lý khẩn cấp đang sứt đầu mẻ trán, ông ta vừa kết thúc cuộc gọi của một vị cao tầng nào đó, bóp bóp sống mũi, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì liền có một nhân viên đẩy cửa vào: “Bộ trưởng…”

Bộ trưởng bưng lên tách cà phê đã bỏ thêm ba phần sữa nhưng vẻ mặt vẫn giống như đang bưng một chén thuốc Đông y đắng nghét.

Ông ta nói: “Cậu tốt nhất nên cho tôi một chút tin tức tốt.”

Nhân viên mở ra cặp hồ sơ trong tay, vẻ mặt đau khổ: “Nơi này có tổng cộng mười bộ hồ sơ. Một phần là trạm phân tích dữ liệu gửi fax đến. Bởi vì trò chơi mới lên sóng được ba năm nên việc ghi chép cơ sở dữ liệu vẫn đang trong quá trình xây dựng, bọn họ chỉ có thể tận lực tiến hành khôi phục thiết bị ghi hình trên năm thi thể phát hiện ở khu D20…Kết quả là hết thảy đều bị gây hư hỏng bằng trạng thái vật lý, không có khả năng khôi phục.”

Bộ trưởng cau chặt mày: “Thiết bị ghi âm nghe lén bố trí trong cơ thể của bọn họ đâu?”

Nhân viên do dự nói: “..Toàn bộ đều bị phá hủy, không có cách nào khôi phục.”

Bộ trưởng bỗng nhiên đứng dậy: “…Cái gì?!”

Bộ trưởng cũng không trông cậy có thể tìm được bất cứ thứ gì có giá trị từ các trang bị bị phá hủy.

Nhưng mỗi Cá Nheo khi trở thành nhân viên chính thức sẽ trải qua một cuộc phẫu thuật để cấy máy nghe lén vào dưới da, tiện cho việc giám sát kiểm tra.

Chính là vì biết chuyện này nên ông ta mới khiếp sợ như vậy.

Thiết bị ghi âm được cấy vào cơ thể, mang danh là “Kiểm tra sức khỏe” để lặng lẽ cấy vào, mỗi Cá Nheo trước khi bị cấy đều bị tiêm thuốc gây mê, hoàn toàn không biết có thiết bị cấy ghép vào trong cơ thể, chính mình cũng không biết đang bị nghe lén.

Sau đó hai người phái đi đều bị nổ chết, chuyện thiết bị ghi âm bị phá hủy hoàn toàn thì có thể hiểu được, nhưng đội ngũ 3 người trước đó bị giết thì phải giải thích thế nào?

Làm sao Ngụy Thập Lục biết trong cơ thể của bọn họ còn giấu thiết bị ghi âm, còn có thể chuẩn xác tiến hành phá hủy?

Bộ trưởng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, buồn bực mà xoa trán, sau đó nói: “…Phần hồ sơ thứ hai là bên phòng nhân sự đưa tới phải không? Ngoại trừ tài liệu của Ngụy Thập Lục mà chúng ta đã biết thì hai người đi cùng với cậu ta, theo thứ tự là ai?”

Nhân viên cúi đầu nhìn hồ sơ, thì thầm: “Trì Giang Vũ, chính là người mang mặt nạ, 25 tuổi, huấn luyện viên chiến đấu, đã tham gia giải đấu Kickboxing giành huy chương bạc. Tiến hành kiểm tra năng lực ở trung tâm số 3, biểu hiện năng lực là thao túng tự do các vật thể không có sự sống.”

Bộ trưởng gật đầu: “Ừm, còn người đeo mắt kính?”

“À..” Nhân viên hơi dừng lại chốc lát, mới tiếp tục thì thầm, “Bạch An Ức, 21 tuổi, có bằng cử nhân khảo cổ học và thiên văn học, hiện đang là thạc sĩ khảo cổ học tại Đại học A, tiến hành kiểm tra ở trung tâm số 9, biểu hiện năng lực là…”

Nhân viên nghiên cứu xiết chặt hồ sơ trong tay: “…Không rõ.”

“Hả?” Bộ trưởng ngẩng đầu lên, “Không rõ là sao?”

“Không rõ nghĩa là trong cơ thể cậu ấy có nồng độ huyết thanh loại A khá cao, xác thực đạt đến tiêu chuẩn người dị năng.” Nhân viên nói, “Nhưng mà cậu ấy cũng không biết dị năng của mình là gì…”

Bộ trưởng: “Bị điện giật chưa?”

Nhân viên đặt hồ sơ lên bàn Bộ trưởng: “…Cho dù bị điện giật kích thích thì Bạch An Ức cũng không sử dụng dị năng của mình.”

Bộ trưởng trầm ngâm trong chốc lát.

Xem tình hình trước mắt, sự tình huyên náo lớn như vậy, bọn họ cũng không có cách nào bí mật xử lý Ngụy Thập Lục.

Thật tiếc nuối, uổng phí năm người dị năng có thực lực không tệ, còn phải mất đi một lượng lớn phí huấn luyện.

…Nhưng mà cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch.

Ông gõ lên bàn phím ở trước mặt.

Thanh tiến độ đang tạm dừng được khởi động trở lại.

Đoạn dữ liệu được ghi lại này do một người chơi cung cấp, khoảng nửa tiếng trước, là cảnh chiến đấu ở khu vực A6.

Trong video Triệu Nhu giơ cục đá lên, mạnh mẽ đập xuống sau não của người đàn ông bím tóc, bộ trưởng liền bấm tạm dừng.

“Theo thông tin phản hồi, cái người tên là Bạch…Bạch gì đó, dị năng là dịch chuyển tức thời, không phải dị năng mang tính công kích, nhiều lắm là…cấp C, không, cấp D. Cứ mặc kệ cậu ta, trọng điểm để ý phải đặt ở Ngụy Thập Lục và Trì Giang Vũ, đặc biệt là Trì Giang Vũ, hiểu chưa?”

Nhân viên gật gật đầu, quay người ra khỏi phòng Bộ trưởng.

Bộ trưởng kéo máy tính xách tay sang, mở ra một biểu tượng ẩn trong thư mục ẩn, tiến vào máy chủ đặc biệt, nhập một loạt liên kết trang web lên thanh địa chỉ một cách khéo léo, vào một gian phòng mật, nhập vào dãy số phức tạp. Sau đó ông thành công tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Cuộc Chiến Sinh Tồn.

Tiếng chửi rủa trong phòng phát sóng vẫn liên tục, chưa có xu hướng dừng lại.

Bộ trưởng chỉ liếc nhìn mấy cái, mở ra giao diện đặt cược, chọn Trì Giang Vũ, thoải mái đặt mua một trăm lần.

Sau khi tiếng nhắc nhở “Đặt cược thành công” vang lên, bộ trưởng khẽ mỉm cười rồi bất chợt thu lại sắc mặt, ho nhẹ một tiếng, đóng lại giao diện, đang muốn tiếp tục công việc thì lại có tiếng gõ cửa.

Nhân viên vừa nãy mới đi ra ngoài dò đầu vào, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ: “…Bộ trưởng, ngài nhìn phát sóng trực tiếp một chút đi. Tin tức chúng ta thu thập được hình như có sai sót…”



Trong thế giới kia, “Trì Giang Vũ” trở thành người được đặt cược cao nhất đang ở một khu vực trống trải ngay ráp gianh A6, trong ánh mắt trợn to ngoác mồm của mọi người, anh đặt một cái chảo lên giá nướng được dựng từ cành liễu.

Cũng không ai biết anh móc từ đâu ra cái chảo kia.

Đến khi anh thản nhiên lấy ra rượu gia vị, muối và dầu vừng, cùng một cái thùng nhỏ với những con cá chình đang nhảy nhót tưng bừng thì khu bình luận gần như bùng nổ.

“Rốt cục anh ta mang dị năng gì vậy???”

“Anh ta nghỉ phép tới đây cắm trại hả?”

“Còn mang theo cả kho đồ ăn?”

“Mọe, ăn còn ngon hơn cả tôi nữa.”

Bởi vì năng lực “bóp méo” của Trì Giang Vũ vẫn chưa bày ra nên bình luận đương nhiên cho rằng anh mang năng lực tên là “Kho thực phẩm”.

Nhưng nhân viên đang tiến hành kiểm tra năng lực của anh cùng với Ngụy Thập Lục từng trải qua năng lực này thì lại không cho là vậy.

Ngụy Thập Lục lóng ngóng bên cạnh Lâu Ảnh, quấn lấy anh, hỏi hết Đông tới Tây.

“Trì ca, rốt cục dị năng của anh là gì vậy?”

“Trì ca, anh trâu bò quá, nói cho em biết chút đi.”

“Em rất sùng bái anh, bắt đầu từ hôm nay anh chính là thần tượng của em. Chờ đến ngày em đi ra ngoài, một ngày ba nén nhang…Á không đúng, nói bậy nói bậy, một ngày ba bữa cơm…cũng không được, em nghèo…Ấy da, anh nói cho em biết một chút đi. Em không nói với người khác, có được không?”

Lâu Ảnh thả cá chình mềm mại trong suốt vào trong cái chảo được đun sôi nước, dùng đũa nhẹ nhàng đảo.

Bàn tay vừa rồi dễ dàng tháo dỡ khớp xương người ta, hiện tại lại vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng.

Anh nói: “Khẩu vị của cậu có nặng không?”

Ngụy Thập Lục ngẩn ra: “Ừm, rất nặng.”

Lâu Ảnh thành công dời đi đề tài, châm chước bỏ thêm chút muối: “Loại cá này không có xương, không cần thêm quá nhiều gia vị, nấu đơn giản vậy thôi mà rất tươi ngon, bỏ vào miệng là tan, có thể xem như đang ăn mì.”

Khi Lâu Ảnh đang thực hiện chương trình đặc biệt Quán Ăn Trưa của anh thì Triệu Nhu và Trì Tiểu Trì đang cùng ngồi trên một tảng đá.
Bình Luận (0)
Comment