Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 223

Trì Tiểu Trì uống một ngụm canh, vị canh tươi ngon kích thích vị giác, kéo thẳng đến dạ dày, thoải mái đến mức khiến người ta cất lên một tiếng than thở thật dài.

Cậu dùng đũa gõ nhẹ lên thành chảo: “Đồng đội đồng đội, đến ăn đi nào.”

Nhưng cậu còn chưa dứt lời thì Lâu Ảnh đã đụng vào khuỷu tay của cậu, ra hiệu ngẩng đầu nhìn.

Trì Tiểu Trì nhìn theo phương hướng ra hiệu của anh, lông mày nhịn không được mà nhếch lên một cái.

….Một thanh niên tròn trịa dùng cành liễu trói chặt hai tay của mình, giơ cao lên đỉnh đầu, xuất hiện ở xa xa, cũng nhắm mục tiêu rõ ràng, đi từng bước về phía bọn họ.

Bốn người ở đây đều đặt xuống đồ vật trong tay, tỏ vẻ cảnh giác.

Triệu Nhu mới nhận phải công kích nên rất mẫn cảm, từ xa đã lên tiếng hỏi: “Anh là ai!? Đứng lại!”

Sau khi nghe thấy tiếng chất vấn, người thanh niên dừng chân ở nơi cách xa bọn họ chừng năm mươi mét.

“Tôi tên Đan Song, 24 tuổi. Dị năng là có thể loại bỏ bất cứ thứ gì người khác đang cầm lấy chẳng hạn đũa, cốc, vũ khí—-”

Sau khi giới thiệu một cách ngắn gọn, cậu ta lớn tiếng hỏi: “…Tôi có thể gia nhập với mọi người không?”

Trì Tiểu Trì cầm lấy một cái bát không, đi về phía vị khách không mời mà đến này.

“Đừng đi.” Triệu Nhu khấp khễnh đuổi theo vài bước, nỗ lực ngăn cản.

Cô thấp giọng cảnh báo: “Anh biết người này đến đây làm gì sao?”

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Tôi cần quan tâm cậu ta tới đây làm gì à?”

Nói xong, Trì Tiểu Trì mang theo nụ cười nhẹ nhàng mà nói: “Hiện tại nguyện ý gia nhập chúng ta, không phải là bạn thì còn có thể là gì?”

Triệu Nhu bị cậu cười đến phát rét cả người, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng.

Sau khi lo sợ thì Triệu Nhu lại cảm thấy có vài phần an tâm một cách kỳ lạ.

Bởi vì Đan Song đột nhiên xuất hiện, vô số ánh mắt lại một lần nữa nhắm ngay khu A6.

Tất cả mọi người chờ mong một kết cục xoay ngược.

Theo cái nhìn của bọn họ thì bọn họ không hề nghi ngờ, còn có một tên ngu ngốc chủ động tiến đến, Đan Song không tranh thủ thời gian giết chết một người lấy tiền thưởng thì quả thật là não tàn.

Trì Tiểu Trì đi tới trước mặt Đan Song, giơ bát lên.

Trên bát phản chiếu khuôn mặt của Bạch An Ức.

Cậu nói: “Biểu diễn dị năng của cậu đi. Làm rơi cái bát trên tay của tôi.”

Đan Song thả xuống cánh tay đã giơ lên đến đau nhức, quy củ mà đặt trước mặt: “Được.”

Người này không làm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ quét mắt một vòng, Trì Tiểu Trì chợt cảm thấy cơ bắp không thể khống chế mà trở nên tê rần, hai tay mềm nhũn, cái bát lặng lẽ rơi xuống, vừa lúc được Đan Song bắt lấy.

Đan Song dùng hai tay nâng bát, không biết quá trình sát hạch năng lực của mình có qua cửa hay không.

Trì Tiểu Trì hoạt động hai tay, ra hiệu với Đan Song: “Cầm bát, tới dùng bữa đi.”

Nói xong, cậu xoay người, hoàn toàn bộc lộ phần lưng cho Đan Song rồi đi về chỗ cũ.

Triệu Nhu chỉ đứng nhìn mà còn phải lau mồ hôi thay cậu.

Nếu Đan Song thật sự ra tay thì họ Bạch này thật sự nắm lấy trăm phần trăm bắt được đối phương sao?

Đừng nói là cô, ngay cả Đan Song cũng vô cùng nghi ngờ.

…Chỉ khảo nghiệm đơn giản như vậy là đã xong, coi như yên tâm về mình? Vậy hơi qua loa thì phải?

Đan Song đi theo sau lưng Trì Tiểu Trì không quá nửa mét, cho dù cậu có ý định trói tay lỏng một chút, hoặc là giấu một con dao găm ngắn trên người thì đều có thể chắc chắn lấy mạng của Trì Tiểu Trì trong vòng vài giây.

Đan Song vừa đi vừa thì thầm.

Cậu nhớ lúc mình nhìn bình luận, trong bình luận có nhắc đội ngũ này có một người biết dịch chuyển tức thời.

Chính là người này à?

Nhưng người này di chuyển mà không thèm quay đầu lại, trừ phi sau đầu anh ta có mọc một con mắt, nếu không làm sao có thể xác định mình có thể ra tay hay không?

Trong lúc phân tâm, Đan Song căn bản không chú ý cái bát mà mình đang cầm phản chiếu ra cái bóng lờ mờ không thuộc về cậu.

—-Đó là khuôn mặt của *Bạch An Ức*, đang nghiêng mặt, cặn kẽ giám sát nhất cử nhất động của Đan Song.

Chỉ cần Đan Song dám to gan có bất kỳ hành động gì thì cổ của cậu sẽ bị đôi bàn tay duỗi ra từ trong bát bẻ gãy ngay lập tức.

Đi đến trước mặt mọi người, Đan Song có chút băn khoăn, cảm thấy bản thân cần phải bày ra càng nhiều thành ý.

Đan Song chủ động: “Các anh lục soát người của tôi đi.”

Trì Tiểu Trì lại vung tay, cầm lấy bát của mình: “Ăn xong rồi nói. Để lát nữa vị cá sẽ mất ngon.”

Đan Song ôm bát, vẻ mặt phức tạp, thỉnh thoảng vừa ăn vừa quan sát đội ngũ kỳ lạ này.

Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ Đan Song suy nghĩ thế nào, gắp cá bỏ vào miệng, nhân lúc còn nóng thì ăn như gió cuốn, Lâu Ảnh bỏ thêm chút tương thịt bò cho cậu, còn anh thì nhã nhặn cầm lấy một cái bát nhỏ, yên lặng nhìn chằm chằm Trì Tiểu Trì dùng bữa.

Trì Tiểu Trì ăn non nửa mới lau miệng, hỏi: “Cậu biết chúng tôi làm cái gì không, cứ như vậy mà muốn gia nhập sao?”

Đan Song vốn có chút mất tập trung, nhưng chỉ ăn qua vài đũa liền có khẩu vị, sau khi ăn như hổ đói một lúc thì trong bát đã cạn sạch.

Nghe vậy, cậu vén ống tay áo lên, chủ động mở ra đồng hồ của mình cho mọi người xem.

Từ sau khi khởi hành ở khu A12, Đan Song liên tục nhận được mười cái “Lệnh treo giải thưởng.”

Nhưng cậu không hề tiếp nhận.

Không chỉ không nhận mà cậu còn ở trước mặt đám người Trì Tiểu Trì xóa đi từng “Lệnh treo giải thưởng”.

“Từ hôm qua đến hôm nay tôi luôn suy nghĩ, rốt cục tôi nên làm gì mới đúng. Hiện tại tôi cuối cùng đã suy nghĩ rõ ràng.” Đan Song thả tay xuống, nghiêm túc nói, “Muốn tôi tự vệ thì có thể, xem như đơn thuần vì sống sót, bảo tôi bỏ đi tôn nghiêm trở thành một công cụ sát nhân thì không bằng để tôi chết đi.”

Lâu Ảnh hỏi: “Làm sao cậu biết tìm tới chúng tôi sẽ an toàn? Không sợ chúng tôi giết cậu sao?”

Khi Đan Song không cười thì thoạt nhìn như một người rất lạnh lùng, ai ngờ khi cậu nở nụ cười liền lộ ra hai cái răng khểnh rất mất khí thế: “Trên đường đến đây tôi luôn xem khu bình luận. Các anh rõ ràng có ba người nhưng không giết người thứ tư vừa cứu được, còn băng bó cho cô ấy…”

Cậu nhìn về phía Triệu Nhu, khách khí gật đầu với cô.

“…Tôi không muốn giết người, nhưng cũng không muốn lẻ loi mà chết một mình.” Đan Song nói, “Tôi tới tìm đồng bạn. Nếu các anh thật sự là kẻ ác, tôi không tìm được đồng bạn thì cũng có thể tìm cái chết, chẳng phải sao?”

“Rốt cục, cho dù thật sự làm trái quy định, bị bọn họ tiêm thuốc độc, chết ở đây thì ít ra cũng có thể cùng các anh chết chung mà không phải chết ở một nơi hẻo lánh không ai biết, chậm rãi thối rữa.”

Nói một hơi, Đan Song có chút ngượng ngùng, chỉ vào nồi: “…Cơm của các anh rất thơm. Có thể cho tôi thêm một bát được không?”

Trì Tiểu Trì: “Cứ tự nhiên đi. Đúng rồi, tên của cậu là gì?”

“Đan Song.” Cậu nói, “Nghiên cứu sinh ngành tài chính đại học B.”

Cơm nước xong xuôi, Trì Tiểu Trì để Đan Song cõng Triệu Nhu, mang theo đội ngũ trong vòng một ngày đã tăng lên thành năm người lên đường.

Ngụy Thập Lục cầm xúc xắc mở đường ở phía trước, Đan Song và Triệu Nhu ở chính giữa, Lâu Ảnh cõng Trì Tiểu Trì đi cuối cùng.

Hai người ở cùng nhau, vừa thuận tiện bọc hậu, lại có thể giám sát.

Lâu Ảnh đối thoại cùng Trì Tiểu Trì ở trong đầu: “Em tin tưởng lời của Đan Song à?”

“Em chưa bao giờ tin lời của ai cả.” Quả nhiên Trì Tiểu Trì vẫn luôn bình tĩnh, “Tâm tư con người sẽ thay đổi. Lúc này cậu ta bảo rằng thà chết cũng không chịu trở thành công cụ sát nhân, nhưng ai biết một lát sau cậu ta sẽ bởi vì lý do gì đó mà đổi ý? Cho nên em sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm cậu ta, giám sát cậu ta. Anh yên tâm đi, em không xử trí theo cảm tính như vậy đâu.”

Nghe cậu nói, Lâu Ảnh không tiếp tục nói nữa, một tay đặt ở trước ngực, vuốt nhẹ một chút.

…Tâm tư của người ta sẽ thay đổi ư.

Anh ném mất gần như tất cả ký ức, bởi vậy anh không thể so sánh trái tim của mình rốt cục thay đổi bao nhiêu.

Rốt cục anh có thể tặng cho Trì Tiểu Trì một trái tim hoàn chỉnh, một con người hoàn chỉnh mà Trì Tiểu Trì yêu thích hay không?

Mà trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía thế này thì anh sẽ không nói ra phiền não của mình để làm quấy nhiễu suy nghĩ của Trì Tiểu Trì.

Cuối cùng, năm người chọn dừng chân tại một khu đồng cỏ gần hồ nước ở A8.

Trì Tiểu Trì san bằng cỏ, chống nạnh dò xét một vòng, phóng khoáng chỉ xuống mặt đất: “Ngày hôm nay chúng ta cắm trại ở đây.”

Đan Song và Triệu Nhu liền nhìn nhau.

Ban đầu bọn họ cho rằng “Cắm trại” là một lời giải thích mua vui trong khổ ải.

Nhưng khi Lâu Ảnh lấy ra bốn cái lều quân dụng, năm cái túi ngủ, một thiết bị lò nướng, một con dê đã lột da, muối hột dùng để nấu nướng, bột ớt, bột tiêu và đủ loại gia vị đồ dùng, cằm của bọn họ suýt nữa đã rơi xuống đất.

Khi Lâu Ảnh đang kiểm kê kho hàng dự trữ, anh còn không quên ngẩng đầu mà hỏi mọi người: “Có ai muốn hút thuốc không?”

Đan Song bị nước miếng của mình sặc một cái: “Không, không hút.”

Ngụy Thập Lục đã sớm tiếp nhận sự thật “Trì ca trâu bò”, nhấc tay nói: “Em em em! Cho em đi!”

Lâu Ảnh lấy ra bảy tám gói, cười hỏi: “Hiệu gì?”

Trong khu bình luận, đám người đặt cược bị thua lỗ, vốn đã hận bọn họ tận xương, hiện tại thấy bọn họ thoải mái như vậy, từng người đều tức giận đến muốn hộc máu.

…Moẹ nó, thật sự coi nơi này là công viên à.

Khi Lâu Ảnh dựng lều, không nhịn được mà hỏi Trì Tiểu Trì ở bên cạnh: “Khoe khoang như vậy có phải hơi kiêu căng không?”

Trì Tiểu Trì gác chân chơi game cờ tướng: “Phải kiêu căng mới được. Em không chỉ muốn tức chết bọn họ mà còn muốn bọn họ làm quảng cáo miễn phí cho chúng ta. Chúng ta thu nhận người dị năng, không chỉ cho ăn ngon mà còn cung cấp bảo vệ. Cứ như vậy, người dị năng không muốn giết người sẽ lựa chọn dựa vào chúng ta. Cá Nheo e rằng cũng sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò. Chúng ta không cần chạy Đông chạy Tây, bọn họ sẽ chủ động áp sát chúng ta. Như vậy không tốt sao?”

Lâu Ảnh nở nụ cười, ló đầu nhìn máy chơi game trong tay cậu: “Làm sao lại chơi trò này?”

Trì Tiểu Trì nói: “Thả lỏng tâm tình một chút.”

Lâu Ảnh thả tay xuống, nhìn về phía cậu: “Em căng thẳng à? Tại sao?”

Đôi mắt của Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm vào màn hình, đơn giản đáp: “Không có, chỉ muốn chơi mà thôi.”

Nhưng mà quả thật cậu có một chuyện rất quan trọng phải làm.
Bình Luận (0)
Comment