Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 232

Một người đàn ông trung niên đi đến trước cửa nhà quen thuộc, khi đưa tay gõ cửa thì đầu ngón tay lại xuyên qua cửa chống trộm.

Ông than nhỏ một tiếng, cất bước tiến vào.

Cửa sổ không đóng, gió phất nhẹ rèm cửa, cũng khiến chiếc chuông gió trên cửa sổ đong đưa.

Người đàn ông đi lên lầu, nhìn con trai của mình đang say giấc.

Ba năm trôi qua, đầu giường của con trai vẫn đặt tấm ảnh chụp chung khi ông dẫn cậu bé đi đánh bóng chày, ngoài ra còn có thêm một cây đàn ghi ta, có lẽ là sở thích mới của con trai.

Con trai ngủ rất say, người đàn ông không dám làm thêm động tác gì, chỉ sờ sờ tay cậu.

Nếu như không phải sợ con trai bị kỳ thị ở trường học thì ông sẽ không giấu diếm thân phận người dị năng của mình.

Ông hơi than một tiếng, tuy trong lòng có tiếc nuối nhưng có lẽ cũng đã phai nhạt rất nhiều.

Ông đi đến gian phòng của vợ mình.

Bên giường của vợ ông đã có một đôi dép lê nam mới, ảnh kết hôn trên tường cũng được thay đổi.

Cô nằm trong lòng người chồng mới, khẽ cau mày, khóe mắt có nước mắt, không biết có phải nằm mộng thấy người chồng ba năm trước đã bị thông báo tử vong hay không.

Người đàn ông lẳng lặng đứng trước giường một lúc, sau đó mới giật mình nghĩ đến việc này có thể sẽ hù dọa vợ mình, bèn thụt lui vài bước, nửa thân người đều tiến vào trong vách tường.

Ông giơ tay lên, vẻ mặt thất vọng.

Khi bị áp giải vào cơ quan giám sát, chiếc nhẫn kết hôn ông đeo trên tay đã hơn mười năm, lấy xà phòng rửa cũng không tháo ra được, vì vậy đành để ông mang theo vào cơ quan giám sát.

Hiện tại ông chỉ là một tinh thần thể, vì vậy thành công cởi ra chiếc nhẫn.

Lần này ông quay về là để trả lại nó.

Ông nhẹ nhàng đặt nhẫn lên tủ đầu giường, lặng lẽ hôn chiếc nhẫn một chút, cũng rất cẩn thận mà không đụng chạm người vợ đã không còn thuộc về ông.

Làm xong tất cả, ông lựa chọn rời đi.

Người đàn ông đứng trên con phố, quay đầu nhìn về phương hướng từng được gọi là “mái ấm”, khom lưng lạy một cái, sau đó thân hình của ông dần biến mất dưới ánh đèn đường, tựa như bị hòa tan.

Mà chiếc nhẫn ông đặt trên đầu giường cũng tan biến theo ông.



Một cái bóng khác cũng đứng trước giường.

Trước giường là em trai của cô, một đứa bé mười tuổi.

Trong lòng của đứa bé đang ôm một con gấu bông mà hai năm trước cô tặng nó nhân dịp sinh nhật.

Lúc đó cậu bé ồn ào bảo rằng không muốn món quà giống con gái thế này, muốn được tặng Lego cơ, khiến cô tức giận đến hai ngày không nói chuyện với cậu ấy.

Ngày thứ ba cô thức tỉnh dị năng.

Cô nhẹ nhàng sờ tóc của em trai, rời khỏi phòng của cậu, đến nhà bếp cầm một con dao phay.

Cô cầm theo dao, từng bước đi đến một gian phòng khác, bên tai đều là những âm thanh hỗn loạn ngày ấy cơ quan phái người đến bắt cô.

“Em!! Cha, mẹ, cứu con, cứu con với—”

“Mấy người đừng mang chị của con đi! Chị của con rất ngoan, đối với ai cũng tốt, chị ấy sẽ không hại người, dì ơi, chú ơi, con xin đảm bảo có được không, con van cầu mấy người đừng mang chị của con đi…”

“Con trai, con buông tay ra! Cái này có thể truyền nhiễm!! Nếu con bị truyền nhiễm thì mẹ sẽ không muốn sống nữa đâu.”

“Mình bế con trai đi đi! Các anh chị, con gái của tôi giao cho các anh chị, từ nhỏ nó đã phản nghịch, chúng tôi cũng rất đau đầu, nếu nó có dị năng thì không biết sẽ gây thêm bao nhiêu tai họa! Nếu nó không nghe lời thì cứ dạy dỗ, đánh nó, mắng nó cũng được, tùy các anh chị.”

Giờ khắc này, cô gái đứng trước cửa phòng cha mẹ, yên tĩnh đứng trong chốc lát, sau đó tiến nhập gian phòng.



Một bên khác, một người đàn ông vừa rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp đang ngã xuống đất, khuôn mặt vô cùng sợ hãi, thân thể co giật kịch liệt, lon Coca bị đánh nghiên văng đầy cả đất.

Một cô gái xinh đẹp khoảng chừng 24-25 tuổi đứng trước mặt gã, mặt mày mang theo nét quyến rũ rất ma mị: “Mày còn nhớ tao không?”

Người đàn ông run rẩy hai chân: “Tôi không…cô vào bằng cách nào…”

Cô gái ngồi xổm trước mặt gã: “Mày không nhớ rõ, nhưng tao nhớ rất rõ ID của mày, đến chết tao vẫn nhớ.”

“Mày nói với người dị năng giết tao là ‘đến cũng đã đến, xử nó đi, chần chờ gì nữa’.”

“Có người mắng mày, nói mày có bệnh.”

“Mày nói, máu của tao cũng bắn không tới người của mày. Chết thì chết, có đúng hay không?”

Cổ họng của người đàn ông cất lên tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng.

“Cho nên tao đến đây.” Cô gái chậm rãi nói, “Mày muốn chết như thế nào?”

“… Tao cho mày chọn.”

Tất cả những thứ này đều xảy ra trong một đêm ngắn ngủi.

Còn Trì Tiểu Trì đang ở bên ngoài cơ quan, không có cách nào đoán trước những chuyện sắp xảy ra tại từng ngõ ngách ở khắp nơi trên thế giới.

Cậu phun ra nước mưa trong miệng, thu lại Tỏa Linh Bình: “Làm như vậy rốt cục là tốt hay xấu đây.”

Lâu Ảnh nói: “Đó là chuyện của bọn họ. Chúng ta còn có nhiệm vụ của mình.”

Hai người đồng thanh đáp: “Tiêu Thanh Quang.”

Dứt lời, hai người đều nở nụ cười.

Lâu Ảnh: “Chúng ta đi tìm cậu ta hay sao?”

Trì Tiểu Trì liếc nhìn sắc trời: “Đợi đến hừng đông đi. Đợi đến hừng đông, toàn bộ hành trình trong video của chúng ta sẽ được công bố trên khắp mạng internet, cậu ta tự nhiên sẽ biết.”

….

Thừa dịp đêm mưa, bảy mươi sáu người dị năng thoát khỏi cơ quan giám sát.

Cơ quan giám sát nổi giận, phái ra hai mươi lăm chiếc xe Jeep xuống núi, đuổi bắt dọc theo đường đi.

Cũng nhờ ơn bọn họ mà bảy mươi sáu người dị năng này không còn là bao cỏ khúm núm như lúc trước bị bắt, không biết dị năng của mình sử dụng thế nào mới có uy lực mạnh nhất.

Những chiếc xe jeep lần lượt mất liên lạc, mãi đến gần sáng, cơ cấu phái ra tiểu phân đội thứ năm thì mới tìm thấy hai mươi lăm chiếc xe jeep đã bị vo thành sắt vụn ở một khe núi.

Bảy mươi lăm thành viên mặc võ trang đầy đủ bị dây thừng trói thành một dãy thật dài, người đứng đầu được đeo biển số xe jeep, ở mặt trái biển số xe có khắc mấy chữ lớn bằng đá.

—-“Cám ơn đồng hồ mà mấy người đã cung cấp.”

Sóng điện vẫn náo loạn, “Quốc tế ca” vẫn ngoan cường chiếm cứ mỗi đường dây kết nối, tuần hoàn truyền phát tin, đội trưởng tiểu phân đội số năm phí sức gọi “Alo Alo” mấy tiếng giữa lời ca “Hết thảy thuộc về người lao động, lũ ký sinh trùng hãy cút đi mau”, phát hiện không cách nào liên lạc với tổng bộ, không thể làm gì khác hơn là cầm biển số xe, vội vã trở về.

Bộ trưởng bộ xử lý khẩn cấp đang nôn nóng đi qua đi lại giữa bối cảnh tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, thư ký nhìn ông như vậy, bèn rót một tách cà phê, cung kính dâng lên.

Bộ trưởng buồn bực mất tập trung, cũng không để ý, vừa nhận lấy liền uống ực một cái, ngay sau đó bị nóng bỏng miệng mà phun hết ra ngoài.

Cà phê nóng làm khoang miệng của ông phồng rộp cả lên, ông đập mạnh cốc xuống bàn, trên bàn giàn giụa chất lỏng màu nâu, càng khiến ông nhịn không được cơn giận, chỉ muốn tìm người đến đánh một trận cho hả dạ.

Thư ký tự biết mình có lòng hảo tâm nhưng lại làm không hay, vội vàng chỉ về màn hình quan sát bảy mươi sáu điểm đỏ, vừa có ý định an ủi thủ trưởng cũng vừa để giải vây sai lầm nhỏ vừa rồi của mình: “Sếp đừng gấp. Tín hiệu vòng cổ vẫn chưa biến mất, bọn họ nhất định vẫn còn ở trong núi…”

Lời còn chưa dứt thì bảy mươi sáu điểm đỏ dần dần biến mất từng cái một.

Hai, bốn, tám, mười sáu…

Chưa quá năm giây, hết thảy bảy mươi sáu điểm đỏ đều biến mất trong phạm vi tín hiệu.

Bộ trưởng: “…”

Thư ký: “…”

Thư ký chỉ cảm thấy rát mặt, lập tức nhanh nhẹn thay bộ trưởng thu dọn đóng lộn xộn trên bàn, đồng thời đổi chủ đề: “Sếp yên tâm, bên bộ quan hệ xã hội đã có động tác, thả tin tức ra ngoài, nói là trung tâm giáo dục canh giữ thất thủ, có bảy mươi sáu người dị năng cãi quy định và vô cùng hung ác đã trốn thoát. Mục tiêu của bảy mươi mấy người dị năng này không nhỏ, chỉ cần tin tức được thả ra, lại dựa theo tư liệu gia đình của bọn họ để canh giữ, không tới nửa ngày thì bọn họ nhất định sẽ sa lưới.”

Thư ký càng nói càng cảm thấy có lòng tin: “Phó bộ trưởng đã thông báo, gọi điện thoại đến gia đình của những kẻ bỏ trốn, báo cho bọn họ những người dị năng này không được cho phép mà tự mình bỏ trốn, một khi bọn họ về đến nhà phải lập tức báo cho chúng ta, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”

Bộ trưởng xoa huyệt thái dương đang đau nhức: “Tôi đang lo lắng bọn họ sẽ nói lung tung những chuyện mà bọn họ biết ra ngoài.”

“Chuyện bị điện giật không quan trọng lắm. Đây là thủ đoạn phải sử dụng để giáo dục, rất nhiều người đều tán thành.” Thư ký vô cùng dẻo miệng, “Về phần săn bắn thì cũng quá sức tưởng tượng, cho dù bọn họ kể ra thì cũng không có ai tin tưởng. Chúng ta cũng sẽ không đem tất cả học viên đến khu săn bắn, đám người Bạch An Ức chỉ là xui xẻo bị rút thăm trúng mà thôi, cho dù bọn họ thật sự dám tung tin này ra ngoài, hỏi các học viên ở nơi khác, những người này căn bản không hề biết chuyện. Còn người trong cơ quan, bọn họ coi như vì mình cũng như người nhà mà phải giữ kín mồm. Vả lại số lượng người dị năng tử vong đều theo chỉ tiêu quy định, báo cáo điều tra cấp trên, cũng không điều tra được nguyên nhân tử vong. Bọn họ không có chứng cứ, lấy cái gì để chứng minh những gì bọn họ trải qua là sự thật? Đến lúc đó bắt lấy bọn họ, bí mật xử tử, việc này coi như xong.”

Lời này quả thật rất an ủi lòng người, nhưng bộ trưởng vẫn không thể yên tâm.

Vừa nghĩ đến cặp mắt nhìn cách màn hình của Bạch An Ức, bộ trưởng liền cảm thấy cả người chẳng khác nào ngâm vào nước đá.

Trong mắt của cậu không có sự điên cuồng của kẻ cùng đường mạt lộ, không có sự tê dại của kẻ giết hết tất cả mạng người, chỉ còn dư lại sự bình tĩnh và tính kế kín đáo.

…Ông chưa từng nhìn thấy thần thái như vậy của bất kỳ kẻ chiến thắng nào từ cuộc chiến sinh tồn.

Khi nói chuyện thì đội trưởng tiểu đội số năm đã quay lại cơ quan, xin tiến vào.

Sau khi thuyết minh sơ qua tình huống, đội trưởng đưa biển số xe khắc chữ cho bộ trưởng: “Trước mắt mục tiêu đã biến mất, chỉ phát hiện cái này.”

Bộ trưởng tiếp nhận biển số xe, chỉ liếc mắt một cái liền biến sắc.

Ông nổi trận lôi đình, cơ hồ là điên cuồng mà gầm rú: “Nhanh đi sắp xếp, bảo bộ quan hệ xã hội theo dõi chặt chẽ mạng lưới internet! Một khi có video bất thường phát ra thì lập tức liên hệ website tiến hành xóa bỏ!”

Thư ký còn chưa kịp hoàn hồn: “…Bộ trưởng?”

Bộ trưởng mạnh mẽ đập lên bàn: “Trong đám người bọn họ có người thông qua đồng hồ để ghi lại toàn bộ quá trình săn bắn!”

Thư ký mang theo một chút may mắn cuối cùng: “Bọn họ làm sao có tâm tư này? Khi đó…đều đang chạy trối chết mà??”

Không biết tại sao trong đầu bộ trưởng lại hiện lên ánh mắt của Bạch An Ức một lần nữa.

Bị đôi mắt bình tĩnh kia khiến cho kinh hãi, bộ trưởng đập mạnh một cái lên bàn: “Nhanh lên!!”
Bình Luận (0)
Comment