Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 235

Buổi tối tám giờ, bạn trai của Tiêu Thanh Quang mang đồ ăn khuya về nhà, vừa mở cửa thì nhìn thấy bốn gương mặt xa lạ, sợ đến mức thiếu chút nữa đã ném luôn hộp cháo.

Tiêu Thanh Quang bị tra tấn cả ngày, quên mất việc báo cho bạn trai của mình, bây giờ cậu cũng không còn sức lực để giải thích, tự giận mình mà nằm trên giường, mặc cho người dị năng giải thích với bạn trai.

Cậu bạn trai sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự tình liền chạy mất dép ngay lập tức.

Không mất bao lâu, cậu bạn trai gửi tin nhắn đến, vội vàng đề nghị chia tay với Tiêu Thanh Quang.

….Đùa hả, Tiêu Thanh Quang hại bạn trai cũ, hiện tại bạn trai cũ quay về báo thù, cậu là bạn trai mới lại ở cùng với Tiêu Thanh Quang, như vậy chẳng phải là làm bia ngắm sẵn hay sao?

Cậu bạn trai không chỉ nhắc đến việc chia ta mà còn rũ sạch mọi quan hệ, biên tập đầu đuôi câu chuyện thành một bản thảo, đăng bài trên diễn đàn của trường, gửi tin trong vòng bạn bè, ngay cả ký tên cũng đổi thành “CMN Tiêu Thanh Quang”, thông báo rộng rãi với mọi người là mình muốn giẫm Tiêu Thanh Quang xuống bùn, kiên quyết phân rõ giới hạn với Tiêu Thanh Quang.

Đây là lần thứ hai trong ngày Tiêu Thanh Quang ném điện thoại, là vì tin nhắn dò hỏi vọt đến như thủy triều.

Ngay cả thầy cũng hỏi cậu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trạng thái của cậu ngày hôm nay cũng là vì chuyện này sao?

Mặc dù tại nước E, thái độ cảnh giác và căm thù người dị năng là bình thường, nhưng dù sao bán đứng là chuyện không vẻ vang, huống chi là bán đứng người thân thiết.

Len lén làm thì còn đỡ, một khi bị vạch trần thì thật khó dùng một lời để giải thích.

Điện thoại di động của Tiêu Thanh Quang bị ném vỡ.

Cậu làm ổ trên giường, một đêm chưa chợp mắt.

Từ ngày này trở đi, cậu bắt đầu rơi vào quãng thời gian chờ đợi kéo dài với tâm trạng mâu thuẫn.

Cậu vừa hy vọng Bạch An Ức đến sớm một chút lại vừa hy vọng cậu ấy tuyệt đối đừng đến.

Cậu không có cách nào chịu đựng được chuyện ở cùng phòng với người dị năng nhưng lại không thể ở cùng với bọn họ, ngay cả đi vệ sinh và tắm rửa cũng vậy.

Khi tâm tình bị chi phối như thế, tần suất Tiêu Thanh Quang uống thuốc cũng tăng lên, tần suất ăn uống giảm xuống còn một bữa một ngày.

Bạn cùng phòng của Tiêu Thanh Quang vội vàng dọn đi, Tiêu Thanh Quang không còn ai để nói chuyện cũng không muốn nhiều lời với người dị năng trông coi mình, mỗi ngày chỉ có thể đối mặt với vách tường mà ngây ngẩn.

Cậu không dám đi căn tin, sợ bị người đâm sau lưng, đồ ăn đều do người dị năng mua về.

Mỗi lần trước khi dùng bữa thì cậu đều buộc người dị năng ăn một chút, nếu không cậu sẽ không dám động đũa.

Chưa tới hai ngày thì Tiêu Thanh Quang đã gầy đi trông thấy.

Một tuần trôi qua, tinh thần của Tiêu Thanh Quang hoàn toàn sụp đổ, bị sốt cao cũng không dám đi bệnh viện, chỉ có thể núp trong phòng ngủ, khuôn mặt tái nhợt, nằm truyền nước biển.

Chờ đợi là chuyện rất sốt ruột, chờ đợi không biết ngày nào tử vong sẽ kéo đến càng là hình phạt tàn khốc.

Thời gian lâu dài, nhân viên phụ trách chuyện này cũng không nhịn được nữa.

Nghe nói cậu bị bệnh, tên nhân viên béo mập trắng trẻo lại đến ký túc xá của cậu, động viên, bảo cậu an tâm, Bạch An Ức đang trốn tránh truy nã của chính phủ, có khả năng lớn là sẽ không đến đây, lời trong lời ngoài đều là dự định rút lui vệ sĩ, để bọn họ quay trở về cương vị công tác bình thường.

Tiêu Thanh Quang chỉ có nhánh cỏ cứu mạng này, đương nhiên là nhất quyết không buông tha.

Thái độ của cậu kịch liệt, thậm chí là lấy cái chết để ép bức, cuối cùng cũng xem như giữ lại được vệ sĩ.

Nhưng tên béo mập trắng trẻo lại lấy lý do thiếu người để mang đi một người dị năng.

Mỗi ngày Tiêu Thanh Quang lật xem tin tức trong nước một cách máy móc, không muốn cũng không dám đọc bình luận ở những trang mạng quốc tế.

Nhưng cho dù là đất nước kỳ thị người dị năng một cách ác liệt như nước E thì những bình luận liên quan đến chuyện này cũng cực kỳ toang.

Người dân có thể chấp nhận việc quản chế người dị năng một cách nghiêm ngặt, thậm chí có thể chấp nhận việc tiến hành trị liệu điện giật đối với người dị năng, nhưng hành vi hủy diệt nhân tính như Cuộc Chiến Sinh Tồn, ngoại trừ những kẻ hiếu kỳ yêu thích thì không có bất kỳ ai sẽ vỗ tay khen hay.

Bởi vậy, Tiêu Thanh Quang chỉ dám để ý đến tin tức chính phủ lần theo dấu vết của kẻ vượt ngục, chỉ mong ngày nào đó Bạch An Ức đột nhiên xuất hiện và bị bắt, hoặc là tin tức cậu ta bị giết vì chống lại chính phủ, như vậy Tiêu Thanh Quang mới có thể an ổn mà sống, chứ không phải như hiện tại, mỗi ngày ăn cơm hộp, lấy thuốc làm bạn, ngay cả cửa sổ cũng không dám mở.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua nửa tháng.

Trong lúc đó, tên béo mập trắng trẻo lại mượn cớ điều đi một người dị năng.

Mặc dù Tiêu Thanh Quang mơ hồ ngửi được có điều gì đó không tầm thường từ thái độ của ông ta, nhưng không nghĩ nhiều.

Nhưng mà tình huống lại xảy ra biến hóa một cách kỳ lạ.

Loại biến hóa này xuất hiện đầu tiên trong tin tức.

Một ngày nào đó, tin tức truy nã đột nhiên bị hủy bỏ.

Kênh truyền hình ngày xưa cập nhật tin tức tiến độ truy bắt kẻ vượt ngục thì bây giờ lại bắt đầu giới thiệu phim tài liệu khảo cổ, nội dung liên quan đến những sinh vật thời kỳ giữa kỷ Jura bị tuyệt chủng và hiện tượng tiến hóa.

Tiêu Thanh Quang đã thành công mắc phải chứng rối loạn lo âu vì Bạch An Ức, khi nhìn thấy ba chữ “Kỷ Jura” thì thiếu chút nữa đã đập nát tivi.

Người dị năng trông coi Tiêu Thanh Quang sớm biết cậu đang mắc bệnh thần kinh, để tránh phiền phức bèn vội vàng chuyển kênh.

Kênh truyền hình mới đang phát chương trình giải trí.

Tiêu Thanh Quang đoạt lấy điều khiển từ xa, lần lượt chuyển sang kênh khác.

Mấy kênh chính thống không có kênh nào phát tin về chuyện truy bắt người dị năng.

Trong đó có ba kênh đều đang phát sóng phim tài liệu về sinh vật tiến hóa.

Tiêu Thanh Quang nắm chặt điều khiển từ xa, bàn tay run rẩy dữ dội.

Không còn truy nã nữa, chẳng lẽ đã bắt được?

… Không đúng.

Không đúng không đúng.

Nếu bắt được Bạch An Ức thì càng phải công bố, để mọi người được an tâm?

Tiêu Thanh Quang chuyển sang kênh quốc tế, phát hiện quốc gia ban bố dự luật quản chế người dị năng đầu tiên đã bắt đầu bỏ phiếu sửa đổi dự luật từ ngày hôm qua.

Sửa đổi là chuyện rất bình thường, mỗi năm đều sẽ có dự luật cần phải sửa đổi. Nhưng quốc gia kia là quốc gia đầu tiên ban bố dự luật liên quan đến người dị năng, những quốc gia khác hoặc ít hoặc nhiều sẽ bắt đầu lấy dự luật đầu tiên được ban bố để làm gương.

Mà lần sửa đổi này loại bỏ một quy định nhìn như bình thường.

—-Dự luật sau khi sửa đổi, đồ vật chủ trương phân biệt giữa người dị năng và nhân loại bình thường, từ vòng cổ mang tiêu chí cực mạnh thay đổi thành vòng tay.

Cảm giác thấp thỏm khó có thể giải thích bao vây Tiêu Thanh Quang.

Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Cảm thấy tình huống có gì đó không đúng cho lắm.

Chuyện Bạch An Ức vượt ngục đã cho những người chống lại người dị năng có cái cớ, nhưng tại sao bọn họ lại chọn thay đổi dự luật vào lúc này, còn buông lỏng sự quản thúc đối với người dị năng?

Ngày thẩm phán chân chính là sau một tháng tròn Bạch An Ức vượt ngục.

Chỉ còn lại một người dị năng duy nhất ở lại bảo vệ Tiêu Thanh Quang, mà thái độ của người này cũng rất ngạo mạn, tự mình chơi điện thoại, căn bản không để ý đến Tiêu Thanh Quang.

Bởi vì áp lực quá lớn, Tiêu Thanh Quang rụng tóc rất nhiều, tình trạng chảy máu chân răng vô cùng nghiêm trọng, một ngày nọ, cậu nhổ ra một ngụm bọt kem đánh răng dính đầy máu trong bồn rửa mặt như thường lệ, tâm tình cực tệ mà ngồi vào trước bàn, chuẩn bị lợi dụng bụng còn đang rỗng để uống thuốc ức chế hằng ngày.

Tiêu Thanh Quang liếc mắt nhìn tivi, vừa mời liếc một cái thì toàn thân như người bị sốt rét.

Tiêu Thanh Quang tưởng rằng mình nhìn lầm.

Mà chờ Tiêu Thanh Quang định thần trở lại, phát hiện người trong tivi đúng là Bạch An Ức, Tiêu Thanh Quang cảm thấy như có một đôi đũa đang gắp đầu lưỡi của mình, hại cậu thiếu chút nữa đã nôn ra ngoài.

…Bạch An Ức đang tổ chức họp báo trên đài truyền hình có lượng người xem cao nhất ở đất nước E.

Vẫn là khuôn mặt kia, áo len cao cổ màu đỏ bạc đô làm nổi bật cần cổ thon dài của Bạch An Ức, mắt kính gọng vàng cũng đã đổi thành gọng kính mới, vừa có tinh thần vừa xinh đẹp, hoàn toàn đối lập với dáng dấp của Tiêu Thanh Quang hiện tại.

Mà khí chất của Bạch An Ức cũng hoàn toàn khác xa với trước kia.

Giống như thoát xác biến thành người mới, Bạch An Ức hơi nâng cằm, cao quý lạnh lùng, cười nhưng không giống cười, thoạt nhìn khiến người ta không thể hiểu thấu.

Cũng khó trách Tiêu Thanh Quang vừa nhìn thấy cũng không thể nhận ra cậu.

“…Đây chính là phát hiện của tôi.”

Bạch An Ức ở trong tivi nâng lên đầu ngón tay, để một hạt bụi màu đỏ xuất hiện trong không khí, nếu không nhờ camera phóng to thì căn bản không nhìn thấy.

Bạch An Ức để hạt bụi kia chuyển từ tay trái sang tay phải: “Hiện tại tôi tìm được hết thảy hai trăm ngàn viên bào tử phấn, đủ cho hai trăm ngàn người…”

MC ở bên cạnh bất an, hơi giật giật vai: “…Biến dị?”

Bạch An Ức nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không, là tiến hóa.”

“Tôi không biết cách nó sinh sôi nảy nở thế nào.” Bạch An Ức nói, “Nhưng tôi biết, nó chỉ có thể càng ngày càng nhiều. Theo biểu đồ tăng trưởng của người dị năng có thể thấy rõ, gần một năm qua số người tiến hóa đã tăng vọt, tôi tin tưởng chỉ khoảng ba năm nữa thì số người dị năng sẽ tăng cực mạnh. Hơn nữa với khoa học kỹ thuật hiện hữu thì căn bản không có cách nào tiêu diệt chúng nó.”

“Bao gồm cả anh sao?”

“Bao gồm cả tôi. Với dị năng của tôi thì chỉ có thể bắt được chứ không có cách nào tiêu diệt.”

Bạch An Ức gật đầu, hai tay nắm vào nhau, nhìn thẳng ống kính: “Chính vì phát hiện bí mật này nên tôi mới bỏ trốn khỏi cơ quan, đem chân tướng công bố với toàn thể công chúng. Tôi nguyện ý đi tới trước mặt công chúng là vì muốn lấy thân phận người phát hiện bí mật này hòa giải hiểu lầm với chính phủ, cùng nhau nghênh đón vẻ đẹp và tương lai tiến hóa của nhân loại.”

Tiêu Thanh Quang đứng trước màn hình tivi, trố mắt ngoác mồm.

…..

P/S: T____T mấy nay F bận deadline quá, tạm nghỉ 1-2 hôm nha mọi người, lâu lâu bị dí muốn xúc quần.
Bình Luận (0)
Comment