Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 236.2

Trên hải đảo có khoảng hơn bảy mươi nghiên cứu viên cấp quốc gia, một viện nghiên cứu có diện tích một kilômét vuông, hai tòa ký túc xá cho nghiên cứu viên và một tòa biệt thự thật to dành riêng cho Bạch An Ức.

Một ngày bận rộn trôi qua, Bạch An Ức thay quần áo, chuẩn bị tan ca, ra khỏi cửa mới nhớ mình để quên hồ sơ trong phòng nghỉ của nhân viên.

Trong phòng nghỉ có truyền hình cáp.

Khi cậu đi vào thì trong tivi đang phát chương trình phổ cập khoa học liên quan đến dị năng.

Mc chậm rãi nói: “Dưới ảnh hưởng của thuyết tiến hóa do tiến sĩ Bạch An Ức đề xuất, nhiều quốc gia đã hủy bỏ ‘vòng cổ’ biểu tượng mang tính sỉ nhục người dị năng, đổi thành vòng tay có đăng ký tin tức liên quan đến người dị năng. Được thúc đẩy bởi đường lối chính trị mới, tỉ lệ phạm tội xã hội đã cho thấy một xu hướng giảm đáng kể. Khi tất cả mọi người biết rõ bản thân có khả năng sẽ tiến hóa thành người dị năng thì mọi người đã học được cách sợ hãi…”

Cậu vừa mới cầm hồ sơ lên thì có một nghiên cứu viên gọi cậu: “Viện trưởng.”

Bạch An Ức ngẩng đầu: “Hả?”

Giọng của cậu rất nhẹ nhàng khiến nghiên cứu viên bị dọa đến run rẩy.

Bên trong viện nghiên cứu có ai không biết vị Viện trưởng Bạch này buồn vui thất thường, lúc dễ tính thì vô cùng tốt, có lúc lại cực kỳ lạnh lùng cao ngạo, tính tình tốt xấu cực đoan, quả thật tựa như hai người khác nhau.

Hơn nữa dị năng của Viện trưởng Bạch đã là đẳng cấp cao nhất, cấp 3S, ai dám không tôn trọng anh ấy chứ?

Nghiên cứu viên có chút lắp bắp, nói: “Nhà em có chút việc, mẹ em gần đây sức khỏe không được tốt, ngày hôm qua nằm viện, cho nên em muốn…muốn xin nghỉ ba ngày, đi theo tàu chở vật tư về đất liền. Viện trưởng thấy…”

Bạch An Ức thoải mái đáp: “Được thôi, trong nhà có chuyện thì đương nhiên phải về, sức khỏe của mẹ quan trọng hơn công việc. Có bất cứ chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi, muốn xin nghỉ phép thêm thì cứ gọi báo tôi một tiếng là được.”

Nghiên cứu viên thả lỏng tinh thần.

…Ngày hôm nay thật may, đụng phải Bạch An Ức tốt tính.

Cậu dừng lại một chút, vẫn không nhịn được: “Viện trưởng, em nghe nói một chuyện có liên quan đến Viện trưởng.”

Bạch An Ức ôm xấp hồ sơ, dừng chân lắng nghe.

Nghiên cứu viên nói: “Không phải em cố ý hỏi thăm chuyện riêng của Viện trưởng, nhưng thật sự là chuyện này lan truyền quá rộng….”

Lời này không phải giả, từ khi Bạch An Ức thí nghiệm trên thân thể người tự nguyện để chứng minh bào tử phấn có tác dụng tiến hóa nhân loại, Bạch An Ức liền trở thành học giả có giá trị cao nhất trên thế giới.

Đối với nhân vật huyền thoại bước ra từ lò sát sinh, mọi người đương nhiên tràn ngập hiếu kỳ, hận không thể đào móc chuyện từ tám đời tổ tông nhà cậu.

Chẳng qua Bạch An Ức nhất định sẽ khiến đám đông bà tám này thất vọng rồi.

Trong vô số tài liệu có thể điều tra, Bạch An Ức chỉ là một cô nhi.

“Anh họ” Trì Giang Vũ đã triệt để bị xóa khỏi ký ức của mọi người, trở thành hình ảnh chỉ tồn tại trong lòng hai người.

Nghĩ đến đây, Bạch An Ức nhịn không được mà cảm thấy hơi mất mát: “Cậu nói đi, là chuyện gì?”

“Là người trước kia của Viện trưởng…” Nghiên cứu viên hạ thấp giọng, “Người trước…bởi vì dùng quá nhiều thuốc ức chế huyết thanh loại A, tương tự với những người kỳ thị cực đoan đều sinh ra kháng thể, nghe nói hiện tại anh ta đang nghĩ cách lấy thuốc kích thích sản sinh huyết thanh loại A, nhưng vì anh ta gây ra tác động xã hội tương đối xấu nên đã bị nhà trường cho thôi học, nghe nói hiện tại anh ta trải qua cuộc sống…”

Bạch An Ức ừ một tiếng, phản ứng cũng không lớn.

Chuyện của Tiêu Thanh Quang đã không còn khiến cậu lung lay tâm tình.

Nói đúng ra, từ khi cậu bị Tiêu Thanh Quang báo cáo và đưa vào cơ quan giám sát thì người này đã chết trong lòng của cậu.

Nghiên cứu viên thấy cậu phản ứng bình thản như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm: “Em chỉ muốn nói người như vậy không đáng. Viện trưởng nhất định có thể gặp người càng tốt hơn.”

Bạch An Ức chớp mắt, dịu dàng nở nụ cười: “Cám ơn.”

Tiễn đi nghiên cứu viên liên mồm nói cám ơn cậu, Bạch An ức quay về biệt thự.

Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, thức ăn đã làm xong, là tôm và nhum biển tươi ngon, nhum biển sau khi được xử lý sạch sẽ không còn ngửi thấy mùi tanh, vô cùng thơm ngon, dùng đĩa gỗ trang trí, phía trên tưới nước gừng, kết hợp với món canh cá chình tươi mới, từng miếng thịt cá trắng tinh có thể xoa dịu tất cả mệt nhọc.

Bữa tối phong phú lại xa hoa như vậy, chỉ cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của ai.

Bạch An Ức ngầm hiểu, ngoan ngoãn ngồi xuống, đối mặt với gương ăn hết bữa cơm, sau đó tiến vào phòng tắm, đỏ mặt nhìn gương, tắm rửa sạch sẽ toàn thân.

Lau sạch giọt nước trên người, Bạch An Ức không một mảnh vải, đứng trước gương lau đi sương mù trên kính, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mặt kính.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Bạch An Ức làm chuyện này nhưng mặt vẫn nhịn không được mà phát sốt.

Cậu không dám nhìn thẳng mặt kính, thấp giọng nói: “Đợi lâu rồi.”

Năm ngón tay trong gương đột nhiên chuyển động, mang theo tính uy hiếp mà nắm lấy tay cậu, kéo cậu vào trong ngực, Bạch An Ức mất thăng bằng mà ngã về phía trước, vừa vặn va vào thân thể vừa trần trụi vừa ấm áp.

Cánh tay của người trong gương vì ưa thích bóng tối nên có vẻ trắng nhợt, một bàn tay nắm chặt cậu, tay còn lại ôm lấy eo cậu, chỉ dùng một tay đã có thể bế cậu lên.

Người nọ ghé vào bên tai cậu, dùng giọng nói giống y như đúc của cậu, hòa cùng gió biển và tiếng sóng rì rào ngoài cửa sổ, thì thầm: “…Đi thôi, chúng ta đi ngắm sao.”



Nghe xong người đàn ông giải thích đơn giản, Chủ Thần trẻ tuổi trợn mắt ngoác mồm: “Mịa nó, nhân viên của anh trâu bò quá vậy, chắc kiếm không ít điểm hối hận từ cái tên Tiêu Thanh Quang khốn kiếp kia, thật sự là nhân viên ưu tú vượt chuẩn. Mà nè, cuối năm dẫn cậu ta đến cho tôi gặp mặt một chút. Tôi thật sự muốn xem đại la thần tiên có dáng dấp thế nào.”

“Đương nhiên là được. Lần này cậu ta quả thật khiến tôi kiếm được không ít.” Được Chủ Thần trẻ tuổi nhắc nhở, người đàn ông rốt cục cũng xem như nhớ được một chuyện vui vẻ, chỉnh lại mái tóc rối bời, chậm rãi nói, “…Chỉ cần cậu ta có thể tới là được.”

“Sao vậy, cậu ta sắp hoàn thành công tác à?”

“Còn thế giới cuối cùng nữa thôi.”

“Vậy sao.” Chủ Thần trẻ tuổi tiếc nuối, “Nhanh quá vậy?”

Người đàn ông hiếm khi nở nụ cười: “Cũng không hẳn là nhanh…đây có thể là một thế giới rất dài rất dài.”

Sau khi Trì Tiểu Trì tiếp nhận truyền tống thì lập tức lựa chọn tiến vào thế giới tiếp theo.

Cậu từ một chỗ biển sâu ngã vào một biển sâu khác.

Sau khi trải qua cảm giác nghẹt thở, ý thức dần dần tỉnh lại, cậu tựa như con cá nổi trên mặt nước, khi khoảng cách với mặt nước dần thu hẹp, màn đêm tối om yên tĩnh bắt đầu rút đi, một giọng nói xâm nhập ý thức của cậu.

“Trì Tiểu Trì…”

Trì Tiểu Trì đã lâu không nghe người khác gọi tên của mình, cậu mờ mịt suy nghĩ, là ai vậy?

Là Lâu ca sao?

Nhưng trong ký ức của cậu, Lâu ca rất ít khi gọi cả tên lẫn họ của cậu…

“Trì Tiểu Trì.”

Khi âm thanh kia vang lên một lần nữa, cậu cố nắm lấy khả năng điều khiển tay chân.

Trì Tiểu Trì có thể cảm giác được tư thế của mình là tư thế ngồi, đầu đang gối lên cánh tay, ý thức như trở thành một loại vật chất rất nặng, rơi xuống đầu của cậu, khiến cậu có chút ngạt thở.

“Trì Tiểu Trì!!”

Một tiếng gầm lên, kéo theo sau là một thứ gì đó đập vào gáy của cậu, khiến cậu hơi đau nhói, Trì Tiểu Trì thức tỉnh từ trong ảo mộng.

Cậu ngước mắt lên, theo thói quen mà gọi trong lòng: “Lục…”

…Nhưng cậu không nói ra được chữ nào.

“Hay lắm, ngủ rất đã ha?” Trên bục giảng, người nọ cầm khăn lau đập lên bảng khiến bụi phấn bay tứ tung, một khuôn mặt bị bụi phấn che phủ, “Trì Tiểu Trì, ba mẹ của em dùng tiền cho em đi học hay là đi ngủ? Thi thì xếp từ dưới xếp lên, em muốn đốt tiền đúng không?”

Thầy Hứa, Hứa Chí Cường, thầy vật lý cấp hai, biệt hiệu Hứa đại quần cộcc.

Nguyên nhân là người này giảng bài hay khua tay múa chân, đặc biệt có cảm xúc mãnh liệt, một mùa hè nọ, thầy mặc quần bò đến lớp, sau khi giảng bài về tính đàn hồi đến mức nước bọt văng tung tóe một hồi, thầy nói, các em, các em xem, đây chính là đàn hồi.

Thầy giờ cao một chân, đem chân gác lên bục giảng, cố gắng làm thực nghiệm tại chỗ.

Kết quả một tiếng “roẹt” vang lên, đũng quần bị nứt toát, từ đó bị gọi tên Hứa đại quần cộc.

Sở dĩ Trì Tiểu Trì có ấn tượng sâu sắc như vậy, bởi vì biệt hiệu này xuất phát từ cậu.

Bạn cùng bàn của Trì Tiểu Trì là một cậu bé thon gầy thấp bé, thấy cậu nhìn mình như vậy, bạn cùng bàn lập tức thấp giọng giải thích: “Đừng trách mình nha, thầy Hứa gọi cậu mấy lần mà cậu không nghe thấy…”

Trong lòng Trì Tiểu Trì tràn đầy mờ mịt.

Cậu nghĩ, mình đang nằm mơ sao?

Vì xác định mình đang nằm mơ, Trì Tiểu Trì cúi đầu xuống.

Hộc bàn có quyển tạp chí bóng rổ và sách giáo khoa, móc treo rỉ sắt bên hông bàn có treo ba lô, trên mặt bàn có bức tranh vẽ cũ kỹ của chủ nhân trước kia, mặt của người con trai trong bức vẽ đã bị mài mòn, không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể dựa vào đường viền để xác nhận là một người đẹp trai.

…Nếu đây thật sự là mộng thì cmn Chu Công thật biết khống chế từng chi tiết nhỏ.

Trì Tiểu Trì bắt đầu tinh tế quan sát chính mình.

Cậu mặc đồng phục học sinh áo trắng quần xanh rộng rãi, phối màu như thủy thủ, ống tay áo thùng thình xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn gầy nhom, hoa văn trên huy hiệu trường đã bị bạc màu, có vài sợi chỉ bung ra.

Cậu nghiêng chân, thấy rõ hoa văn màu đen trên xương mắt cá chân phải của mình.

Trì Tiểu Trì nhớ rõ, chính mình bắt đầu trổ mã sau học kỳ đầu tiên, đồng phục vừa mới thay ở đầu học kỳ hai chưa đến nửa học kỳ lại bắt đầu ngắn cũn cỡn, cậu cũng không vội thay bộ mới, mua miếng dán hình xăm màu đen dán lên, cắt đôi vớ trắng thành kiểu dáng rất lưu hành hiện tại, phối với giày trắng, lộ ra hình xăm dán ở mắt cá chân.

Học sinh nữ ở tuổi này đã có ý thức giới tính, vì bu xem mà thường cố ý chạy đến bên cửa sổ vào giờ nghỉ giải lao rồi xì xầm chỉ trỏ.

Trì Tiểu Trì biết mình đẹp trai.

Những người có bề ngoài đẹp mắt thì có ai mà không bị khen từ nhỏ đến lớn cơ chứ.

Bởi vậy cậu chưa bao giờ keo kiệt thể hiện ra sức hấp dẫn của mình ở trước mặt người khác.

Hứa đại quần cộc còn đang lải nhải quở trách cậu, nhưng những lời này vang lên ong ong trong đầu cậu một vòng rồi lập tức bị lọt ra ngoài lỗ tai.

Trong mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy từng khuôn mặt đã rất mơ hồ trong trí nhớ nhưng bây giờ nhìn lại thì vô cùng quen mặt.

Cậu có thể nhìn thấy những xấp bài tập hè đủ các môn học đặt ở góc bàn, phía trên vẽ khuôn mặt của những đứa trẻ vui vẻ và ngốc nghếch, không biết tại sao bài tập hè lại làm cho bọn họ vui sướng như vậy.

Cậu cũng nhìn thấy trên bảng đen viết “Cách ngày thi tốt nghiệp còn 340 ngày.”

Xung quanh con số “340” trên bảng đen bị lau đến trắng bệch.

Từ ngày khai giảng cấp hai, giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu đếm ngược để học sinh bồi dưỡng ý thức tập trung.

Cách ngày thi tốt nghiệp 340 ngày…

Mùa hè, nghỉ hè….

….Mùa hè cấp hai còn chưa bắt đầu.

Trì Tiểu Trì cầm cặp sách, chạy vụt ra khỏi cửa lớp học.

Không để ý đến tiếng kêu gào muốn nổ phổi của thầy Hứa, Trì Tiểu Trì một bước nhảy xuống năm bậc thang mà chạy.

Trong đầu có một âm thanh lúc ẩn lúc hiện mà Trì Tiểu Trì không muốn để ý đến nó.

Có lẽ mình đã ngủ gật trong lớp, nằm mơ thấy một điềm báo lâu dài, mơ thấy tương lai.

Tương lai của mình có đầy đủ vinh quang, có địa vị cao, vô số tài sản, nhưng chỉ không có Lâu ca.

Hiện tại tỉnh mộng, cậu muốn đi gặp Lâu ca.

“… Tiểu Trì!!”

Một giọng nói vang lên trong đầu, lý trí mất khống chế của Trì Tiểu Trì rốt cục cũng xem như hơi quay trở về quỹ đạo.

Trì Tiểu Trì dừng lại ở bậc thang cuối của dãy phòng học, bàn tay cầm cặp sách hơi run rẩy.

Thấy cậu dừng lại, giọng nói của Lâu Ảnh mới nhẹ nhàng trở lại: “Em sao vậy? Muốn đi đâu?”

Nhận thức của Trì Tiểu Trì giằng co qua lại giữa hiện thực và mộng ảo, cậu dùng tay mạnh mẽ chặn lại mắt trái của mình, ép chính mình tỉnh táo trở lại: “…Đây là nhiệm vụ?”

Lâu Ảnh có chút khó mà tin nổi.

Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì truyền tống có chút sai sót thời gian, chờ anh mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một phòng học, anh ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ ba, trước mắt rải rác bài ghi chép và một tấm ảnh chân dung hình cún con.

Cô giáo ở trước mặt lưu loát giảng bài, anh cũng sửng sốt trong phút chốc mới nhớ đến phải tiến hành kết nối với Trì Tiểu Trì.

Sau khi kết nối, anh nhìn thấy Trì Tiểu Trì như phát rồ chạy ra từ lớp học.

“Đương nhiên là nhiệm vụ, tại sao em…”

Đang nói chuyện, cô giáo yêu cầu mọi người lấy ra sách bài tập, Lâu Ảnh tiện tay khép lại tập ghi chép trên mặt bàn.

Nhưng hai chữ họ tên viết trên bìa tập ghi chép khiến anh nói không ra được lời nào.

“Lâu Ảnh”.

……….
Bình Luận (0)
Comment