Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 88

Tống Thuần Dương mặc một chiếc áo phao trắng mới mua và đội một chiếc mũ len màu trắng như tuyết, hai viên cầu lông mượt mà buông xuống làm nổi bật khuôn mặt cực xinh đẹp của cậu ấy, môi hồng răng trắng.

Cậu đến cửa hàng trà sữa như đã hẹn, còn Viên Bản Thiện vẫn chậm chạp chưa tới, cậu thản nhiên bước vào cửa hàng, mua một ly trà chanh bưởi cho Viên Bản Thiện, còn mình thì gọi một ly trà sữa trân châu.

Tiệm này đã sắp đóng cửa, không ngờ lúc Tống Thuần Dương đi vào lại phát hiện khách bên trong đặc biệt nhiều, rất nhiều người dùng ánh mắt kỳ lạ bám chặt vào người Tống Thuần Dương, không nói một lời.

Tống Thuần Dương có chút không rõ, nhưng sau khi cậu xác nhận những người này không phải ma quỷ thì liền tự mình an ổn ngồi xuống, chờ Viên Bản Thiện đến.

Có một cô gái đi ngang qua cậu ấy, tay hơi lệch, cố ý đem ly trà sữa nóng đổ lên người của Tống Thuần Dương.

Bỗng nhiên bị đổ trà sữa lên người, Tống Thuần Dương đứng bật dậy: “Trời ạ!”

Không chờ cậu tiếp tục mở miệng, cô gái kia liền hung dữ nói: “Anh làm rơi trà sữa của tôi rồi! Anh đền đi!”

Tống Thuần Dương bị nóng nhảy tưng tưng như chuột hải ly, trên cổ bị bỏng một mảng, cậu ấy vừa nhe răng trợn mắt mà cởi quần áo, vừa vội vã hỏi cô gái kia: “Không nóng hả?! Không nóng hả?”

Cô gái ngơ ngác nhìn cậu ấy, vẻ hung dữ mới nãy lập tức biến mất.

Trong chớp mắt sửng sốt, sương mù dày đặc tuôn ra, bao phủ cửa hàng trà sữa.

Cô bé mới nãy làm trà sữa cho cậu đi ra khỏi quầy hàng, cởi xuống tạp dề.

Từ ban đầu vành mắt của cô ấy đã đỏ hoe, Tống Thuần Dương tưởng rằng cô ấy thất tình, nhưng lời kế tiếp của cô ấy càng khiến Tống Thuần Dương thêm mơ hồ: “…Không còn kịp nữa rồi.”

Vừa dứt lời, Tống Thuần Dương bỗng nhiên biến sắc.

Cậu có linh cảm cho nên cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, bên trong sương mù trắng xóa bao phủ cửa hàng trà sữa có vô số quái vật đang lượn lờ.

Những người ngồi trong quán trà sữa với ánh mắt tê dại đang chậm rãi tụ lại bên mép bàn quầy trà sữa.

Chỉ có một người duy nhất để ý đến Tống Thuần Dương, chính là cô gái mới nãy đổ trà sữa lên người cậu, cũng nỗ lực đuổi cậu ra khỏi cửa hàng.

Cô ấy giải thích cho Tống Thuần Dương một chút rốt cục cậu ấy gặp phải chuyện gì.

Nói đơn giản là cậu ấy đã xông vào một hệ thống dựa vào việc hấp thụ năng lượng sợ hãi làm thức ăn.

Chủ hệ thống sẽ mở ra không gian dị độ trong một khoảng thời gian được quy định trước, kéo một nhóm người nhất định vào không gian song song, trong không gian này sẽ xảy ra những chuyện vô cùng kinh khủng mà người tham gia nhất định phải đến được không gian thực trong thời gian quy định, chờ đợi được truyền tống.

Đủ thời gian, khi hệ thống đã ăn no thì sẽ thả bọn họ ra ngoài.

Tống Thuần Dương biết ma quỷ có tồn tại, bởi vậy cậu nhanh chóng tiếp nhận tình huống này, cố gắng khống chế không để hai hàm răng lập cập va vào nhau: “Nếu như chết trong không gian dị độ…”

Cô gái kia nhẹ nhàng nói: “Như vậy sự tồn tại của anh trong hiện thực cũng sẽ bị xóa bỏ. Sẽ không có người còn nhớ anh là ai.”

Tống Thuần Dương rưng rưng nước mắt.

Cô gái an ủi cậu: “Đây là lần thứ ba tôi chấp hành nhiệm vụ này. Chỉ cần hoàn thành mười lần thì có thể kết thúc khế ước. Những nội dung này đáng lý là hệ thống của cậu sẽ báo cho cậu, nhưng tôi nghĩ là nên báo sớm cho cậu vẫn tốt hơn.”

“Hệ thống?”

“Phụ trách thông báo nhiệm vụ, ghi chép số lần nhiệm vụ, báo cáo thời gian còn lại của nhiệm vụ, càng sống sót lâu thì sẽ được cung cấp thông tin mấu chốt gia tăng cơ hội sống sót…Ở nơi này thường sẽ có người xông nhầm vào, người lần đầu tiên làm nhiệm vụ chỉ là luyện tập, nếu như có thể thành công tồn tại đến cuối cùng thì sẽ có người quản lý hệ thống tự động chói trặt với anh.”

Tống Thuần Dương rưng rưng nhìn bốn phía.

Vừa nãy cậu ấy đi nhầm vào nơi này cũng không thấy ai nguyện ý nhắc nhở, thứ nhất là vì bọn họ đã từng rất nhiều lần ăn ngay nói thật nhưng không có ai chịu tin bọn họ, thứ hai là hầu như tất cả mọi người đều có suy nghĩ xấu xa, có thể kéo thêm được một người.

Giọng của Tống Thuần Dương nhẹ đến mức khiến người ta nghe không rõ: “Nhiệm vụ lần này…là cái gì?”

Cô bé kia đáp: “Chơi trốn tìm.”

Cái gọi là “Chơi trốn tìm” chính là yêu cầu tất cả người chấp hành nhiệm vụ đi vào trong màn sương vào lúc bảy giờ rưỡi, điều kiện tiên quyết là không được rời khỏi quảng trường tên là “Chính Tân Nhai”, cộng với việc tránh né các loại quái vật có hình thù khác nhau.

Tham gia chuyến du hí “Chơi trốn tìm” lần này tổng cộng có mười một người bao gồm cả Tống Thuần Dương.

Có một người đàn ông khịt mũi coi thường sự nhiệt tình của cô gái kia, lạnh lùng nói: “Tiểu Quan, nói với cậu ta nhiều như vậy làm gì.”

Trải qua màn giới thiệu đơn giản, Tống Thuần Dương biết được Tiểu Quan là tên thường gọi của Quan Xảo Xảo.

Có lẽ cô ấy cảm thấy không thể giúp Tống Thuần Dương tránh được nạn kiếp nên tỏ vẻ áy náy: “Nếu gặp thì chính là duyên phận.”

Tống Thuần Dương cảm động, sụt xịt mũi đầy ủy khuất: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Quan Xảo Xảo: “…” Ờ vậy thật đúng là không khéo cho lắm.

Giờ khắc này trong đầu của Tống Thuần Dương chính là một nồi cháo loãng, cũng khá mơ hồ đối với lời giải thích của Quan Xảo Xảo, đợi đến khi mọi người dồn dập đứng lên, bước vào quảng trường bị sương mù che phủ, Tống Thuần Dương cũng bước theo mọi người đi ra.

Mọi hành động của cậu ấy cực kỳ giống loại nhân vật phụ của phụ trong phim kinh dị, chỉ hận không thể dán mảnh giấy “Xử tôi đi” ngay trên gáy, cho nên cũng không thể trách mọi người không coi trọng cậu ấy.

Tiến vào không gian song song, đường phố đã mất đi vẻ phồn hoa của ngày thường, sương trắng dày đặc, chỉ cần hít nhẹ một hơi cũng đủ khiến lá phổi truyền đến cảm giác khó chịu nhẹ nhè.

Mới vừa rồi đường phố còn sáng trưng đèn đuốc thì hiện tại đã rơi vào tịch mịch, chỉ còn sót lại nhóm người đứng ở cửa hàng trà sữa, giữa không khí lạnh lẽo trắng xóa, hốt hoảng mà nhìn khắp bốn phía.

Đèn đường vẫn còn lác đác vài cái, nhưng cũng không thể khiến người ta an tâm. Ánh đèn mờ nhạt bị sương mù pha loãng, thoạt nhìn như những con mắt che giấu ở khe trường để nhìn trộm.

Sau khi người cuối cùng bước ra khỏi cửa hàng trà sữa thì đèn trong tiệm tự động tắt.

Xung quanh không một tiếng động, giữa sương mù dày đặc còn vang lên nhiều tiếng đếm ngược từ xa xa truyền đến.

“——Nấp kỹ chưa nào? Hai——Nấp kỹ chưa nào? Ba…”

Âm thanh đến từ bốn phương tám hướng, không đồng nhất, giới tính khác biệt, có tiếng thì mảnh mai, có tiếng lại chất phác, lanh lảnh, khàn khàn, bi phẫn, hay vui mừng…Những âm thanh này vang lên giữa sương mù dày đặc, dường như ở khắp mọi nơi.

Thậm chí có người cảm thấy những âm thanh đó truyền đến ngay dưới bên chân của mình.

Anh ta vội vàng nhảy ra.

Dựa theo tiết lộ của Quan Xảo Xảo, sau khi đếm ngược một trăm lần, những hồn ma sẽ có quyền lợi hoạt động một cách tự do.

Theo như lời Quan Xảo Xảo nói, lúc bắt đầu nhiệm vụ, đám ác quỷ này sẽ bị hạn chế, quy luật hoạt động cũng sẽ để lại dấu vết, nhưng càng đến thời gian quy định thì mức độ tự do của chúng nó cũng sẽ được giải phóng càng nhiều.

Bọn họ phải ở trên con đường này chơi trò trốn tìm với đám ác quỷ hơn một tiếng đồng hồ.

Không ai nguyện ý mang theo người mới mà vừa nhìn là biết sẽ tạch ngay như thế này, từng người kết bạn rời đi, đến cuối cùng chỉ còn lại Quan Xảo Xảo ở bên cạnh Tống Thuần Dương.

Quan Xảo Xảo thấy cậu ấy vẫn còn lau mắt, khá là bất đắc dĩ: “Đi thôi. Nếu khóc mà hữu dụng thì chúng ta đã…”

Tống Thuần Dương lau đi nước mắt, cũng lấy xuống kính sát tròng trong mắt.

Trong đêm đen, đôi mắt đã được tẩy qua nước mắt của Tống Thuần Dương đặc biệt trong suốt, giống như viên bảo ngọc tốt nhất, ở dưới ánh đèn đường ảm đạm vẫn có thể nhận ra màu sắc không bình thường kia.

Quan Xảo Xảo kinh ngạc: “Con mắt của anh…”

Tống Thuần Dương mang theo giọng mũi: “Không được nói đàn ông đeo kính sát tròng là gái tánh.”

Quan Xảo Xảo: “…Được, được, tôi không nói.”

Tống Thuần Dương đứng tại chỗ, nhìn quanh bốn phía.

Âm thanh 3D kỳ dị đếm số đã thành công quấy nhiễu thính giác của tất cả mọi người, nhưng Tống Thuần Dương vẫn không do dự, cậu chọn một hướng rồi kéo Quan Xảo Xảo chạy ngay về hướng đó.

Tống Thuần Dương nói: “Bên này số lượng ít hơn.”

Quan Xảo Xảo: “Làm sao mà cậu biết…”

Tống Thuần Dương quay đầu lại, nhìn về phía Quan Xảo Xảo.

Không cần giải thích thêm, đôi mắt hai màu khác biệt của cậu ấy cũng đã rất có sức thuyết phục.

Cậu ấy có thể nhìn thấy những thứ đó ở nơi nào. Điều này không thể nghi ngờ gì đã giúp cho hai người rất nhiều.

Tống Thuần Dương tìm một gian cửa hàng trong ngoài đều sạch sẽ, bảo đảm đường đi có cửa trước lẫn cửa sau, sau đó lôi kéo Quan Xảo Xảo nấp sau quầy.

Trong nháy mắt con số được đếm đến một trăm, một tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông nào đó vang lên trong một cửa hàng trang sức ở cách hai người không xa.

…Nghe âm thanh có thể nhận ra là người đàn ông ban nãy ở trong cửa hàng trà sữa bảo Quan Xảo Xảo đừng lo chuyện không đâu.

E rằng người này vận may quá kém, tự cho là tìm được một nơi có thể trừ tà, kết quả vừa quay mặt thì bên cạnh đã có một con đang ngồi đếm số.

Tống Thuần Dương dò đầu ra từ quầy hàng, thấy một cô gái có đầu và tay chân bị vặn vẹo 180 độ, đang cười khanh khách, thân thể giống như cây cầu mà chổng ngược tứ chi xuống đất, không ngừng đuổi theo người đàn ông đang kêu thảm thiết kia.

Tống Thuần Dương: “…” Mù mắt chó rồi.

Không lâu lắm, tiếng cắn xé và nuốt chửng cực kỳ khủng bố truyền đến từ nơi xa, người đàn ông kia gào thét thảm thiết, giữa đường phố tịch mịch có thể nghe rõ tiếng móng tay điên cuồng cào trên mặt đất.

Tống Thuần Dương lui lại về quầy hàng, nắm lấy tay của Quan Xảo Xảo cũng đang tái nhợt mặt mày, an ủi cô ấy.

…Dù sao đi chăng nữa thì cậu cũng phải trở lại.

Viên Bản Thiện còn đang chờ cậu cùng xem phim.

Người khác không nhìn thấy nhưng Tống Thuần Dương có thể căn cứ theo phương hướng đám ác quỷ này phân bố trong khu vực, nhận ra bọn nó có lẽ dựa theo một loại quẻ tà ma từ thời cổ đại để phân bố vị trí.

Sống cùng bà nội nên Tống Thuần Dương học được rất nhiều đạo giáo xa xưa, thượng vàng hạ cám đều có, biết có một loại trận pháp phải dùng xương người tàn tật mài nhuyễn để vẽ ra.

Hai người trốn ở đây thật sự là vừa sợ hãi lại vừa tẻ nhạt, Quan Xảo Xảo không dám nói, kéo lấy tay của Tống Thuần Dương rồi viết lên lòng bàn tay của cậu ấy: “Anh vừa mới nhìn thấy gì vậy?”

Tống Thuần Dương gật đầu, viết: “Bình nữ.”

Nếu như vừa nãy Tống Thuần Dương không có nhìn lầm, cô gái đuổi theo người đàn ông kia, theo tướng mạo thì chính là Bình nữ mà cậu từng nhìn thấy trong một ghi chép của quyển sách cổ về những điều kỳ quái.

Ở thời cổ đại, bọn buôn người sẽ bán qua tay những đứa bé gái cho một vài nhà ảo thuật gia, bọn họ vì mánh lới mà sẽ chuẩn bị một cái lọ hoa cao bằng nửa thân người, chọn những đứa bé có khuôn mặt đẹp, vóc người mảnh khảnh rồi nhét vào trong đó, chỉ lộ ra cái đầu, ngày ngày chọn thức ăn tinh tế cho ăn, cũng đục một cái lỗ ở dưới đáy lọ để thuận tiện cho việc xử lý vệ sinh.

Có những đứa bé thích ứng tốt đẹp thì sẽ ở trong đó như một cành hoa khô để cho khách thích thú quan sát khen thưởng, nhưng đến khi những đứa bé này phát triển thì lọ hoa không có cách nào chứa đựng được nữa, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bẻ gẫy tay chân, sinh trưởng thành dị dạng.

Nhưng có khi làm như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Một khi chiếc lọ bị xương cốt phát triển dị dạng chen nứt thì những cô gái bị nuôi đến tàn phế này sẽ mất giá trị, trở thành gánh nặng, đành vứt vào rừng núi hoang vắng cho thú dữ ăn thịt.

Lúc đó có người tin tưởng tà pháp ác đạo, thu mua những loại dị nữ này, mục đích là rút xương cốt các cô ấy ra để trợ giúp cho việc thăng tiến của mình.

Quan Xảo Xảo cũng biết một ít truyền thuyết cổ đại, nuốt nước miếng một cái ực, tiếp tục vẽ lên tay hỏi Tống Thuần Dương: “Thật sự có thể thăng tiên sao?”

Tống Thuần Dương đáp lại: “Thăng tiên con khỉ khô.”

Tiên giới không chịu trách nhiệm thu nhận rác thải. Đây đại khái là lần tiên giới bị bôi nhọ thảm nhất.

Những cô gái số phận bi thảm này trở thành công cụ đáp ứng khát vọng của một vài tên quan to mong được một bước lên trời.

Nếu như Tống Thuần Dương suy đoán không sai thì ngay quảng trường Chính Tân Nhai đã từng là nơi vẽ trận pháp tà ác này.

Trận pháp chỉ dùng tro cốt dựa theo ký hiệu bát quái mà vẽ nên, cái gọi là ký hiệu bát quái nói trắng ra là do từng nét vẻ ngắn dài tạo thành.

Những nét vẽ ngắn dài này được vẽ nên từ xương cốt của oan hồn mang oán niệm sâu nặng, cũng biết địa điểm hoạt động của bọn họ chỉ có thể hạn chế trong phạm vi nhất định, mà cái gọi là Chơi trốn tìm cũng rất đơn giản, chỉ cần đi vòng qua khu vực này là được.

Thống Thuần Dương dựa đầu lên quầy hàng, cật lực ép mình tỉnh táo trở lại.

Theo lời của Quan Xảo Xảo, thời gian càng trôi qua thì hạn chế của chủ hệ thống đối với ác quỷ nơi đây sẽ giảm bớt.

“Hạn chế” này rốt cục nghĩa là gì? Tức là không vượt quá năng lực của những hồn ma, cũng như không vượt quá phạm vi hoạt động.

Cuộc sống của Tống Thuần Dương rất đơn thuần, chưa bao giờ tiếp xúc qua ác quỷ. Trong đời cậu ấy chỉ từng tiếp xúc ác quỷ có tu vi nhiều lắm là có thể khiến người ta nổi giận, sau đó ngồi xổm lên đầu người ta mà nghiến răng ken két.

Quan Xảo Xảo từng nói Chủ hệ thống sẽ không bố trí tình thế chắc chắn phải chết, nói như vậy có nghĩa ác quỷ nơi này sẽ không phân biệt hơi thở, cũng sẽ không có những kỹ năng biến thái như mắt thiên lý có thể xuyên tường, nếu không tập thể bọn họ đã sớm ăn cám ngay từ đầu.

Từ chuyện người đàn ông trốn trong cửa hàng trang sức bị chết đã mang lại một ý nghĩa: Trong phạm vi đường bát quái vẽ bằng tro cốt, năng lực của ác quỷ rất mạnh.

Ít nhất nhìn tư thế của bình nữ đuổi theo người nọ, tốc độ gần như một con báo mẹ.

Trong tình huống này, nếu ở trong phạm vi của ác quỷ thì không bằng bọn họ tự sát ngay và luôn cho lẹ.

Tống Thuấn Dương tiếp tục vò đầu bứt tai.

Cứ như vậy phạm vi hoạt động của ác quỷ sẽ xảy ra biến hóa. Theo lý thuyết trận pháp sẽ không thay đổi, như vậy nếu Chủ hệ thống muốn tăng cường độ khó thì rất có thể quẻ trận sẽ từ bất động chuyển thành vận động.

Về phần là thuận hay nghịch chiều kim đồng hồ còn cần phải quan sát nhiều hơn.

…Sở dĩ không lập tức muốn lấy mạng bọn họ có lẽ là vì Chủ hệ thống muốn hút năng lượng sợ hãi của bọn họ nhiều hơn.

Mà cái gọi là Năng lương sợ hãi là cái gì?

Tống Thuần Dương đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy cửa kính ở phía sau có thứ gì đó đang mở ra.

Bàn tay của Quan Xảo Xảo đang nắm chặt cậu đột nhiên căng thẳng.

Hai người cùng nín thở, đều nghe thấy tiếng lăn của một vật cứng hình tròn.

Vật kia vội vã lăn đến bên chân Tống Thuần Dương, nhìn lại là một cái đầu của một bé gái.

Cô bé cười ngọt ngào: “Bắt được anh rồi nha.”

Quan Xảo Xảo cơ hồ muốn gào rít thành tiếng nhưng Tống Thuần Dương lập tức bụm miệng cô ấy lại.

Trông Tống Thuần Dương có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế ý thức đã hôn mê vài giây, trong đầu đều là “Đệt con mịe mày”, “Tưởng ném trang bị là hay hả”…

Một hồi lâu cái đầu kia không thu hoạch được gì, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ mà lăn đi.

Tống Thuần Dương run rẩy tay chân, viết xuống lòng bàn tay cũng đã phát run của Quan Xảo Xảo: “Chỉ là một cái đầu lâu mà thôi.”

Đôi mắt của cái đầu kia dại ra, bên trong đầu chỉ có một luồng khí yếu ớt, chỉ đủ để nó nói ra một câu đó mà thôi.

Có lẽ bình nữ phát hiện nơi này có chút không đúng, liền đem đầu của mình ném vào để thăm dò.

Nếu trong hai người bọn họ có người hoảng quá la lên, không lựa đường mà lao ra ngoài cửa hàng thì có lẽ sẽ đụng phải bình nữ đang đợi trên phố lớn.

Đúng như dự đoán, cái đầu kia lăn tới tủ sắt lại cười hì hì nói: “Bắt được anh rồi nha.”

Tống Thuần Dương: “…” Thật sự là ăn vạ phải dựa vào thực lực.

Cái đầu ở trong cửa hàng hỏi vài câu ở mấy địa điểm có thể giấu người, cảm thấy không có kết quả, liền vội vã lăn ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment