"Anh có một món quà muốn tặng em."
Giang Diệp xuống xe, vui mừng dẫn cô đi vào bên trong.
Tiêu Hòa nhìn cảnh tượng xung quanh, quả thực ngày càng quen thuộc, không nhịn được hỏi: "Anh đưa em đến đây làm gì?"
Giang Diệp đứng ở cửa nhà kho, nói: "Trước đây em đã nói với anh, vật tư ở tận thế rất khan hiếm, có nhiều lúc không có cơm ăn. Nếu có một ngày, em thật sự trở về thế giới ban đầu của mình..."
Anh dừng lại một chút, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Anh hi vọng em có thể mang theo những thứ này khi đi."
Tiêu Hòa ngạc nhiên.
Trước đây lúc cô nói về lai lịch của mình, Giang Diệp trông không mấy để tâm, thậm chí thường lấy chuyện này để làm nũng, cô không ngờ anh lại nói thật.
Đang nghĩ ngợi thì Giang Diệp nhập mật khẩu, cánh cửa nhà kho chậm rãi được mở ra, những thứ bên trong dần lộ ra trước mắt.
Tiêu Hòa mở to mắt.
"Anh thuê một cái nhà kho ở đây… để chứa gạo?"
"Không chỉ có gạo, còn có bột mì, mì tôm, thịt, rau cùng nhiều vật tư có thể bảo quản."
Giang Diệp vừa đi vào vừa hào hứng giới thiệu.
Từ khi biết Tiêu Hòa đến từ mạt thế, anh đã bắt đầu chuẩn bị.
Mua rất nhiều đồ ăn nhanh, hàng tấn bột mì và gạo, lựa chọn những hương vị ngon nhất, lấp đầy cái nhà kho này rồi tặng cho Tiêu Hòa.
Anh mong rằng nếu một ngày nào đó, Tiêu Hòa thực sự trở về mạt thế thì cô sẽ không bị đói bụng vì không tìm được đồ ăn.
Trước đây vì công việc, hai người phải tách nhau ra, lúc đó Tiêu Hòa đã từng bị đói bụng, Giang Diệp không muốn cô phải trải qua cảm giác đó một lần nữa.
"Vật tư có thể dùng làm tiền cứng, em mang theo những thứ này, có thể khiến cuộc sống tốt hơn một chút."
Tiêu Hòa nhìn đống vật tư khổng lồ này, trong lòng nặng trĩu.
Mặc dù bây giờ không phải tận thế, thức ăn không quý giá như vậy, nhưng vẫn làm cho đáy lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, theo mạch máu của trái tim lan tỏa đến từng nơi trong cơ thể.
"Anh không biết là nếu không có anh, em cũng chẳng muốn ăn gì sao?"
Nghe vậy, Giang Diệp quay người kéo một cái rương lớn trong góc ra: "Anh đã chuẩn bị trước rồi, đã chụp rất nhiều ảnh và quay rất nhiều video, rất nhiều, đủ để em dùng cả đời."
Sau đó ngẩng đầu cười toe toét với Tiêu Hòa.
Cái rương kia bên trong toàn bộ là ảnh của anh, đủ loại trang phục, đủ loại góc chụp, hàng nghìn hàng vạn tấm, đựng đầy cả một cái rương.
Cái rương đựng ảnh này gây "sốc" cho Tiêu Hòa còn hơn cả đống vật tư trong nhà kho.
Tiêu Hòa đứng tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy mình dường như được bao bọc trong tình yêu thương ngập tràn.
"Em nhanh cất đi." Giang Diệp giục cô.
Tiêu Hòa: "....."
Cất vào đâu?
Cô nhìn không gian chứa đồ đã đầy ắp của mình, có chút băn khoăn.
Cẩn tắc vô ưu, điều này cô đã sớm nắm vững, những nơi có thể để đồ gần như đều được cô để đầy những vật tư cần thiết.
Tiêu Hòa suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Anh biết nhà kho bên cạnh dùng để làm gì không?"
Giang Diệp lắc đầu.
"Lúc anh thuê nhà kho này, ông chủ nói nhà kho bên cạnh đã được thuê hơn một năm rồi, không biết dùng để làm gì."
Tiêu Hòa không nói gì, chỉ dẫn anh đến nhà kho bên cạnh, sau đó bình tĩnh lấy chìa khóa mở khóa cửa, rồi nhập lại mật khẩu một lần nữa.
Ầm một tiếng, cánh cửa nhà kho bật mở.
Tiêu Hòa quay lại, nhìn Giang Diệp đang há hốc mồm kinh ngạc: "Đây là nhà kho em thuê."