Nếu chỉ có mình cô thì có thể trực tiếp nhảy lên cây, rất nhanh sẽ không thấy bóng dáng đâu, nhưng lúc này bên cạnh còn có thêm một người nữa.
Tiêu Hòa quay lại nhìn anh bạn trai yếu đuối cần được che chở của mình.
"Anh đừng nhúc nhích." Cô đột nhiên lên tiếng.
Giang Diệp tuy có chút không hiểu nhưng vẫn theo bản năng phanh gấp, dừng lại.
"Sao thế?"
"Em sẽ bế anh chạy."
Tiêu Hòa vừa nói vừa đưa hết đồ trong tay mình cho anh cầm.
Giang Diệp vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, ngay sau đó, đột nhiên thấy Tiêu Hòa cúi xuống, rồi đột ngột bế anh lên.
Giang Diệp cao một mét tám bị bế trong lòng, anh và Tiêu Hòa có thân hình mảnh mai thon dài hoàn toàn trái ngược.
Anh kinh ngạc mở to mắt, cơ thể cứng đờ, không dám cử động.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Tiêu Hòa bế anh, nhưng anh vẫn chưa quen, dù sao lần trước là lúc tập luyện xong, anh mệt mỏi không cử động được, đành phải lựa chọn bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay, anh hoàn toàn không sao.
Giang Diệp có chút không được tự nhiên, phóng viên bám theo họ đằng sau dường như cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, thậm chí cũng đứng sững tại chỗ.
Tiêu Hòa nhẹ nhàng bế Giang Diệp, dường như cân nặng của anh không gây thêm bất kỳ gánh nặng nào cho cô, bước chân vẫn nhẹ nhàng, nhịp thở bình ổn.
"Để em bế anh chạy nhanh hơn."
Nói xong, cô quả thực chạy vụt đi, tốc độ nhanh hơn cả tốc độ họ chạy lúc nãy.
Các phóng viên đằng sau đều sợ ngây người, đến lúc này mới phản ứng lại, vội đuổi theo, nhưng khi rẽ một góc thì hai người đột nhiên biến mất.
Anh ta nhìn con đường vắng tanh trước mặt, vẫn chưa hoàn hồn.
Một người phụ nữ bế một người đàn ông làm sao có thể chạy nhanh như thế được?
Anh ta quanh quẩn ở đó một lúc, vẫn không thấy người, đành phải bỏ cuộc.
Đợi anh ta đi không lâu, Tiêu Hòa bế Giang Diệp nhảy xuống từ cành cây cao, chạy một mạch như vậy mà cô vẫn ung dung tự tại, ngay cả hơi thở cũng không rối loạn.
"Anh không sao chứ?" Cô đặt Giang Diệp xuống, ngược lại quan tâm hỏi anh.
Giang Diệp mơ hồ lắc đầu.
"Không sao… không sao…"
Trên đời này có mấy người được bạn gái bế công chúa nhỉ?
Cứ bế rồi quen thôi.
Anh vừa nghĩ vừa cùng Tiêu Hòa đi đến nhà mình.
Ban đầu tưởng rằng đám phóng viên không chụp được ảnh, hẳn là không thể gây ra chuyện gì lớn, nhưng không ngờ rằng tên phóng viên này rõ ràng không muốn bỏ lỡ tin sốt dẻo.
Chỉ một ngày sau, hắn đã mở một buổi phát trực tiếp.
Do không chụp được bức ảnh thực tế nào, phóng viên đành kể lại câu chuyện rất bóng gió.
"Hôm qua, tôi đã núp ngoài nhà Giang Tại Châu hơn năm tiếng đồng hồ mới thấy anh ta xuất hiện. Lúc đó đã hơn mười một giờ đêm, đường sá không có ai, tôi lập tức đi theo, quả nhiên đã phát hiện một số việc."
"Lúc đó Giang Tại Châu xuất hiện cùng với một người phụ nữ, tôi đang chuẩn bị chụp ảnh thì họ phát hiện ra tôi. Tôi vẫn bám theo rất sát nhưng không ngờ, người phụ nữ kia đột nhiên bế Giang Tại Châu lên rồi chạy!"
Tên phóng viên càng nói càng kích động, tay chân múa may.
"Tốc độ của họ nhanh như gắn bánh xe ở dưới chân, chỉ một cái chớp mắt, họ biến mất!"
Ban đầu, khán giả còn nghe rất thích thú, nghe đến đây thì đột nhiên cảm thấy không ổn.
[Khoan đã, anh vừa nói ai bế Giang Tại Châu chạy nhỉ?]
Phóng viên đính chính, đồng thời ám chỉ: "Có người bế Giang Tại Châu chạy, mà còn là phụ nữ, người mà mọi người đều rất quen."