Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng (Dịch Full)

Chương 1022 - Chương 1024

Dùng kỹ năng sinh tồn thời mạt thế ta huấn luyện đỉnh lưu hot toàn mạng Chương 1024
 

Con người hai chân chả vui tí nào.
 

 
 

Con người hai chân muốn ăn thịt nó.
 

 
 

Con người hai chân thật dữ dằn!
 

 
 

.......
 

 
 

Trên xuồng máy, nhóm sinh viên ghi lại cảnh tượng quý giá này, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
 

 
 

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cá nhà táng cư xử như vậy, cuối cùng chúng ta cũng có đề tài để viết luận văn tốt nghiệp rồi!"
 

 
 

"Con cá nhà táng đó không sao, vậy rốt cuộc là sinh vật gì đã tấn công nó?"
 

 
 

"Còn nữa, một con cá nhà táng lợi hại như vậy sao lại sợ hai con người? Không có lý nào..."
 

 
 

Nói đến đây, tất cả đều ngoảnh đầu nhìn về phía bờ biển, mượn ánh hoàng hôn mờ nhạt quan sát kỹ, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra danh tính của họ.
 

 
 

"Ồ? Không phải là Giang Tại Châu và Tiêu Hòa sao?!"
 

 
 

"Chẳng lẽ cá nhà táng sợ Tiêu Hòa? Uy lực của Tiêu Hòa đã lan đến đại dương rồi à?"
 

 
 

Nhóm sinh viên kinh ngạc kêu lên.
 

 
 

Mặt trời lặn dần xuống mặt biển, bầu trời tối lại, thời khắc ngày đêm luân phiên, Tiêu Hòa và Giang Diệp ở trên bờ biển ôm chặt lấy nhau, hình bóng của họ tạo thành một hình ảnh đẹp trong nền đại dương đầy sao.
 

 
 

Trước khi tia nắng cuối cùng bị biển cả nuốt chửng, nó chiếu vào hai người, một tia sáng lấp lánh từ đầu ngón tay Tiêu Hòa vụt tắt.
 

 
 

Nhóm sinh viên quan sát rất rõ ràng.
 

 
 

Ngón giữa tay trái, là nơi đeo nhẫn cầu hôn.
 

 
 

Một thời gian sau.
 

 
 

Anh Kiếm nhìn thấy một tin tức vô danh trên mạng, nói rằng Tiêu Hòa và Giang Diệp sắp kết hôn.
 

 
 

Đùa à!
 

 
 

Là bạn thân của Tiêu Hòa, là quản lý cũ của Giang Diệp, một chuyện lớn như thế, anh ta không thể nào không biết?
 

 
 

Truyền thông nhảm nhí, toàn đăng bừa.
 

 
 

Anh ta không hài lòng phản bác, sau khi phản bác xong mới quay người đi tìm Tiêu Hòa để trao đổi công việc.
 

 
 

Vừa mới bước vào phòng bên cạnh, ánh mặt trời chiếu thẳng từ cửa sổ vào người Tiêu Hòa, chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái cô sáng rực lên, viên kim cương lớn suýt làm anh ta loá mắt.
 

 
 

Anh Kiếm vội nhắm mắt, không dám tin.
 

"Nhẫn trên tay em! Chẳng lẽ hai người thực sự đính hôn rồi?"
 

 
 

Tiêu Hòa bình tĩnh gật đầu: "Giang Diệp cầu hôn em rồi."
 

 
 

"Khi nào thế?
 

 
 

"Một tuần trước."
 

 
 

Nghe được câu trả lời này, anh Kiếm càng trợn mắt: "Đã lâu như vậy rồi, hai người lại giấu anh?"
 

 
 

Tiêu Hòa: "Em không giấu anh, rất nhiều người đều hỏi sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn, em đều trả lời bọn họ."
 

 
 

Trong khoảng thời gian này, cô luôn đeo chiếc nhẫn trên tay, viên kim cương lấp lánh to đùng, hầu như ai cũng nhìn thấy, riêng chỉ có anh Kiếm giống như mù vậy, không để ý một lần nào.
 

 
 

Anh Kiếm tức giận.
 

 
 

Nói như vậy, không phải anh ta là người biết cuối cùng sao?
 

 
 

Dạo này anh ta bận rộn công việc, làm sao để ý được Tiêu Hòa lại đeo một chiếc nhẫn kim cương to như thế trên tay?
 

 
 

Hơn nữa, đeo một chiếc nhẫn kim cương như thế này không phù hợp với tính cách của Tiêu Hòa, ít nhất cũng phải mang theo hai bao gạo bên người mới đúng.
 

 
 

Nghe xong lời anh Kiếm chất vấn, Tiêu Hòa giơ tay trái lên, nhìn viên kim cương hình giọt nước đã được cắt gọt:
 

 
 

"Gần đây em mới yêu thích kim cương, nhiều ưu điểm lắm, dễ mang theo, thời điểm quan trọng còn có tác dụng lớn."
 

 
 

Anh Kiếm cau mày: "Tác dụng lớn gì?"
 

 
 

Tiêu Hòa giải thích: "Kim cương có thể cắt kính, nếu dùng đúng cách thì ngay cả kính cường lực cũng không phải là vấn đề, lúc vào cửa hàng hoặc siêu thị cướp vật tư, có thể tháo xuống sử dụng luôn, vừa nhanh vừa gọn, lại không bị cướp."
 

 
 

 
 

Bình Luận (0)
Comment