Cuối cùng thì cô cũng hiểu được cảm giác của anh Kiếm hồi đó.
Tiêu Hòa cảm thán nhìn một hồi, gió đêm thổi vào mặt, trong gió lẫn mùi hôi thối nồng nặc, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quay trở về tận thế.
Ở tận thế không khí cũng tràn ngập mùi hôi thối như thế này, hơn nữa còn giống hệt nhau, giống đến kinh ngạc.
Tiêu Hòa cau mày, hồi ức đã lâu không nhớ lại lần nữa hiện ra trong đầu.
Cô nhanh chóng đóng cửa sổ, ngăn mùi hôi thối lại bên ngoài, nhưng mùi hôi vẫn cứ lẩn quẩn trong mũi cô.
Đúng là tật cũ tái phát.
Cần phải dùng một loại thuốc.
Tiêu Hòa nhìn một lúc, lấy điện thoại nhắn tin cho người ở phòng bên cạnh.
[Mười giờ rồi.]
[Anh còn không qua à?]
Tiêu Hòa vừa gửi tin nhắn được vài giây.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ.
——
Lúc này, ở khu trung tâm của Đảo Sương Mù.
Tiểu Quai đeo toàn bộ gia sản của mình trên lưng, dò dẫm mùi của một con hamster khác trong không khí, vừa đi vừa theo dõi.
Đối phương dường như cũng nhận ra sự tồn tại của nó, liên tục thay đổi vị trí để né tránh.
Nó đuổi, nó chạy.
Đuổi một lúc, con hamster lạ kia cuối cùng nhịn không được, xoay người lao tới.
Con hamster này tuy nhỏ hơn Tiểu Quai một chút, lại là con cái nhưng khí thế lại rất hung dữ, là sự tàn nhẫn được tôi luyện qua nhiều năm đơn độc chém giết bên ngoài.
Tiểu Quai tuy lớn lên ở tận thế nhưng từ nhỏ đã được Tiêu Hòa nhận nuôi, tuy cao lớn hung dữ, thật ra bên trong chỉ là một đứa trẻ ngây thơ ngốc nghếch, lập tức bị đối phương lật ngửa đè xuống đất.
Cổ họng bị cắn chặt, hamster lạ toàn thân căng thẳng, lông trên lưng dựng đứng, đôi mắt đen láy cảnh cáo nhìn Tiểu Quai.
Chỉ cần Tiểu Quai dám động đậy, nó sẽ cắn đứt cổ Tiểu Quai ngay lập tức.
Tiểu Quai không nhúc nhích, ngược lại còn mượn cơ hội này bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.
Hôm qua không nhìn rõ, bây giờ quan sát kỹ mới phát hiện đối phương đúng là đồng loại của nó.
Đây là đồng loại đầu tiên mà nó gặp được sau khi đến thế giới này.
Xác nhận được điều này, cái đuôi dài vui vẻ vỗ mạnh xuống đất, phấn khích đến mức như được tiêm máu gà, vùng vẫy muốn thân thiết với đối phương.
Đối phương còn tưởng Tiểu Quai định tấn công, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, vào trạng thái chiến đấu.
Thế nhưng giây tiếp theo, đối phương bắt đầu nhảy nhót quanh nó, cái đuôi phía sau còn vung thành vòng tròn, từ đầu đến chân đều thể hiện tâm trạng vui mừng của chủ nhân.
Hamster đuôi trắng cảnh giác quan sát một hồi, thấy đối phương không phải giả bộ, đúng là một đứa ngốc, bèn thu hồi động tác tấn công, khinh thường quay người bỏ đi.
Tiểu Quai thấy thế vội vàng đuổi theo, từ trong ba lô của mình lấy một nắm hạt dẻ đưa đến trước mặt nó.
Hương thơm nhàn nhạt tràn vào mũi, đôi mắt hamster đuôi trắng lập tức sáng lên, trực tiếp lao tới.
Nó đã lâu không được ăn hạt dẻ ngon như thế này rồi.
Kể từ khi hòn đảo nhỏ này trở thành thế này, thức ăn càng ngày càng ít, để sinh tồn, những thứ có thể nhét vào bụng, nó gần như không bỏ xót thứ nào.
Tiểu Quai vui vẻ ngồi bên cạnh, cái đuôi xù ra rất vui vẻ, trông giống như một chú cún, dường như đang nói: Cậu ăn thử chỗ hạt dẻ này xem có ngon không?
Hamster đuôi trắng chỉ lo cúi đầu ăn, sau khi ăn hết chỗ hạt dẻ, chậm rãi vuốt ria mép, vệ sinh sạch sẽ vụn thức ăn, sau đó lại khinh thường nhìn Tiểu Quai đang si mê, ngẩng đầu lên chuẩn bị bỏ đi.