Từ Nhất Chu và Hoắc An vì đến muộn mà hai lần tổng duyệt trước đó đều không kịp tham gia, đây là cơ hội cuối cùng.
Từ lần tổng duyệt chương trình đầu tiên, Tiêu Hòa đã ngồi bên cạnh sân khấu chờ, đích thân kiểm tra.
Nửa đầu buổi tổng duyệt diễn ra thuận lợi, cho đến khi chương trình qua một nửa, Tiêu Hòa đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ cảnh sát.
"Xin hỏi cô có phải là người đại diện của Ôn Khả Khả không?"
Ôn Khả Khả?
Tiêu Hòa nghe thấy cái tên vừa quen vừa lạ này, do dự một giây, sau đó lập tức nhớ ra.
Ôn Khả Khả.
Một trong những nghệ sĩ cô ký hợp đồng đầu tiên.
Lúc trước khi tham gia chương trình tuyển chọn, Ôn Khả Khả có khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, đường nét đáng yêu, tính cách cũng có phần nũng nịu và thích làm nũng, được rất nhiều khán giả yêu thích, còn được bình chọn là gương mặt được yêu thích nhất năm đó.
Nhưng bởi vì năng lực chuyên môn không đủ, hát nhảy đều không nổi trội, cuối cùng phải chật vật lắm mới vào được top tám.
Trong nguyên tác, Tiêu Hòa đã chuẩn bị cho cô ấy rất nhiều con đường phát triển, nhưng không ngờ sau khi chương trình tuyển chọn kết thúc không lâu, Ôn Khả Khả lại hẹn hò.
Bạn trai ngoài ngành không thích cô ấy xuất hiện bên ngoài, Ôn Khả Khả chìm đắm trong tình yêu mất đi lí trí, thế mà lại bắt đầu từ chối sự sắp xếp của công ty.
Mặc dù hiện tại hợp đồng vẫn còn hiệu lực, nhưng nói chính xác thì trạng thái này đã thuộc về bán giải nghệ rồi.
Tiêu Hòa cho rằng, đợi đến khi hết hạn hợp đồng, cô sẽ đi tìm Ôn Khả Khả để làm thủ tục chấm dứt hợp đồng trong hòa bình, coi như kết thúc với nghệ sĩ này.
Nhưng không ngờ sau một năm, cô lại nghe thấy tên cô ấy từ miệng cảnh sát.
Tiêu Hòa kéo mình về từ trong hồi ức.
"Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?"
Bên kia nói: "Chúng tôi bắt được Ôn Khả Khả trên phố, mời cô đến đồn cảnh sát XX một chuyến."
Nói xong, cảnh sát nói một địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Tiêu Hòa chú ý đến lời anh ta nói.
Bắt?
Một năm không gặp, Ôn Khả Khả thành tội phạm ngoài vòng pháp luật rồi sao?
Cô quay đầu nhìn lên sân khấu, một ca sĩ vừa hát xong, nhân viên công tác đang sắp xếp lại sân khấu, tiết mục của Từ Nhất Chu và Hoắc An còn bốn tiết mục nữa mới đến.
Cô nhanh chóng tìm hai người, giải thích lý do.
Từ Nhất Chu lo lắng nói: "Chúng em sẽ tự tổng duyệt, đã tập luyện rất nhiều lần rồi, chắc chắn không có vấn đề gì."
Hoắc An cũng nói: "Đúng vậy, chị cứ yên tâm đi."
Tiêu Hòa lúc này mới gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm, trước khi đi, cô đặc biệt nhờ đạo diễn trông chừng giúp mình, đừng để xảy ra vấn đề, sau đó mới rời đi.
Lúc này đã là buổi chiều, trời nắng chói chang.
Mặc dù nằm ở phố thương mại sầm uất, nhưng bên trong đồn cảnh sát lại lạnh lẽo, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Trên chiếc ghế dài trước cửa có một người vô gia cư quấn chăn, đầu tóc bù xù đang ngủ, hai cảnh sát mặc đồng phục đang làm việc đối diện, bầu không khí cực yên tĩnh.
Tiêu Hòa trình bày thân phận, cảnh sát bày ra vẻ mặt "cuối cùng cũng có thể ném củ khoai lang nóng hổi này đi rồi".
"Anh dắt tôi đi xem Ôn Khả Khả trước được không?"
Cảnh sát hỏi ngược lại: "Lúc cô vào không nhìn thấy cô ấy sao?"
Tiêu Hòa có chút nghi hoặc, chỉ thấy cảnh sát đứng dậy, dẫn cô quay lại chiếc ghế dài trước cửa, chỉ vào người vô gia cư đang ngủ trên đó.