"Xác định là đã tiêu hủy rồi chứ?" Tiêu Hòa tiếp tục xác nhận. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tiến sĩ Trần dường như bị vẻ căng thẳng của cô làm cho sợ hãi, gật đầu.
"Tôi đích thân chứng kiến, đã tiêu hủy rồi."
Nghe vậy, Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Bây giờ thuốc 101 được niêm phong ở đâu?"
Tiến sĩ Trần nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
"Đó đều là những loại thuốc đã bị từ bỏ, bây giờ đều được cất trong tủ hết rồi."
Vừa nói, vừa dùng ngón tay chỉ vào tủ kính đặt ở góc phòng.
Cái tủ phủ một lớp bụi dày, tất cả các lọ thuốc được xếp lộn xộn, thậm chí còn có vài lọ rơi xuống đất, vì đã bị bỏ đi nên không ai quản.
Tiêu Hòa sợ hãi trước cảnh tượng này, cẩn thận đi tới, cúi xuống lục tìm.
Lục một lúc, cuối cùng mới nhìn thấy lọ thuốc có dán nhãn "101" ở trong góc.
May quá.
Lọ thuốc vẫn còn nguyên.
Tiêu Hòa nhẹ nhõm, quay đầu hỏi: "Chỉ có một lọ 101 thôi sao?"
"Đúng vậy, lúc đó không sản xuất nhiều." Tiến sĩ Trần có chút nghi ngờ. "Sao cô lại hứng thú với nó thế?"
"Tôi thấy quá trình thí nghiệm rất thú v,ị nhưng vì đã thất bại rồi nên chắc là sẽ không dùng nữa nhỉ?" Tiêu Hòa thuận miệng nói.
Tiến sĩ Trần phẩy tay ra hiệu. "Sẽ không dùng nữa, vì đề tài nghiên cứu của chúng tôi không phải về cái này."
Nhìn lọ thuốc được đặt tùy tiện ở trong góc, trong đầu Tiêu Hòa giống như có một giọng nói đang gào lên, kích động đến mức cả ngón tay cũng bắt đầu run run.
Lọ thuốc 101 trước mắt rất có thể là đã bị người ta mang ra khỏi phòng thí nghiệm, sau đó xảy ra tai nạn rồi mới biến đổi thành vi-rút zombie.
Nguồn gốc suýt khiến con người diệt vong lúc này đang ở ngay trước mắt cô.
Nếu bây giờ cất giữ cho tốt, đảm bảo nó sẽ không bị rò rỉ ra ngoài, thì có phải tượng trưng cho việc cô có thể bóp chết mầm mống của tận thế ở trong nôi không?
Ý nghĩ này cứ liên tục nảy lên trong lòng cô. Tiêu Hòa kìm nén cảm xúc đang sôi trào, một mặt nói chuyện với Tiến sĩ Trần, còn tranh thủ lúc ông ta không để ý thì âm thầm giơ tay lên, nhanh chóng thu lọ thuốc chứa số 101 vào trong không gian, rồi đóng hết những đoạn mô tả về lọ thuốc số 101 trong [Kế hoạch số năm].
Làm xong tất cả những chuyện này, ngón tay cô run lên vì kích động, chỉ có thể hít sâu một hơi mới khiến bản thân không biểu hiện quá rõ.
Phải chờ đến khi Cục Bảo vệ môi trường thu thập xong bằng chứng, Tiêu Hòa bình tĩnh theo họ rời đi.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi hết, những người trong phòng thí nghiệm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng lo lắng.
"Phòng thí nghiệm của chúng ta thực sự sẽ bị đóng cửa sao?"
Tiến sĩ Trần thở dài.
"Mọi người đã thấy chuyện xảy ra ở đảo thí nghiệm rồi, bây giờ ngay cả tôi cũng không chắc liệu có nên tiếp tục cuộc thí nghiệm này không. Mọi người cứ thu dọn đồ đạc trước, chờ xem phản hồi từ công ty."
Nói xong, tất cả mọi người lập tức bận rộn.
Tiến sĩ Trần đi đến tủ kính, mắt đảo một vòng, hoàn toàn không nhận ra rằng có một lọ thuốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bên kia, Tiêu Hòa mang lọ thuốc số 101 về Đảo Sương Mù, vừa định xử lý thì người của Cục Bảo vệ môi trường đã tìm đến.
Để đề phòng Quang Minh Sinh Vật tiêu hủy bằng chứng, bọn họ đã giám sát bằng hình ảnh vệ tinh ngay từ lúc khởi hành, quả nhiên trông thấy người của phòng thí nghiệm tới Đảo Sương Mù.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ là, bọn họ lại chụp được một cảnh tượng giật gân.