Đây tuyệt đối là vật phẩm đấu giá cực hiếm.
Anh ta vừa mới xuất hiện thì khán đài đã sôi sục, mấy nữ dị năng giả thi nhau giơ bảng, giá cả không ngừng tăng lên.
"Hai viên tinh thể zombie trung cấp."
"Ba viên tinh thể trung cấp!"
"Bốn viên!"
......
Căn cứ không cấm đấu giá con người, nhưng Tiêu Hòa chưa bao giờ tham gia, bình thường chỉ cần nhìn thấy là vội vã rời đi.
Nhưng bây giờ, người đàn ông lạ mặt nằm trên đài đấu giá lại mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc, dường như từng thấy ở đâu đó, hơi thở thoang thoảng hấp dẫn các giác quan của cô.
Trong lòng khẽ động, Tiêu Hòa bất tri bất giác giơ tay lên.
"Tôi muốn tham gia đấu giá, nhưng tôi không có tinh thể."
Người đấu giá: "Sàn đấu giá không cấm trao đổi hiện vật, chỉ cần đưa ra đồ vật có giá trị tương đương thì đều có thể tham gia đấu giá."
Nghe vậy, Tiêu Hòa liếc vào không gian, quét mắt nhìn đồ dự trữ của mình.
"Hai thùng xúc xích, được chứ?"
Lời vừa dứt, cả hội trường ồ lên.
Sau tám mươi năm mạt thế, con người sống dựa vào thanh dinh dưỡng được chế biến từ các loại động vật biến dị, gia cầm và rau củ hỗn hợp.
Tuy không bị đói bụng nhưng hương vị thì tẻ nhạt chẳng có gì đặc sắc, nói chung là khó mà tả nổi, thế nên đồ ăn trước mạt thế trở thành vật tư được ưa chuộng nhất.
Nhưng những thứ đó đã ngừng sản xuất hoàn toàn từ thời đại bùng nổ zombie, tám mươi năm trôi qua, phần lớn đều đã hỏng mất, cách duy nhất có thể bảo quản đến tận bây giờ chỉ có một, đó là cất trong không gian.
Tốc độ thời gian bên trong không gian dị năng gần như tĩnh lặng, mãi mãi không hư hỏng và biến chất, không cần quan tâm đến hạn sử dụng của thức ăn.
Nhưng tiếc là dị năng hệ không gian vô cùng hiếm, vì vậy đồ ăn trước mạt thế mới là thứ hàng đắt đỏ.
Tiêu Hòa một hơi lấy ra hai thùng xúc xích, nhất thời làm cho cả hội trường chấn kinh, mấy người vừa đấu giá lập tức im bặt.
Người đấu giá trên sân khấu cười vô cùng rạng rỡ.
"Hai thùng xúc xích, nếu không có người khác đấu giá nữa, người đàn ông này sẽ thuộc về Tiêu Hòa!"
Xung quanh yên tĩnh.
Người đấu giá lập tức hạ chiếc búa nhỏ rỉ sét xuống.
"Giao dịch thành công!"
Rất nhanh sau đó, Tiêu Hòa theo nhân viên công tác đi vào hậu trường.
Người đàn ông vẫn còn hôn mê, được đặt trên một chiếc ghế sofa, hàng mi dài dưới mí mắt để lại hai bóng đen giống như cái chổi nhỏ, làn da trắng hồng đặc biệt mịn màng, ngũ quan tinh tế.
Lúc này, nhân viên công tác bên cạnh nhắc nhở:
"Sau khi thanh toán xong, cô có thể đem đồ đấu giá đi."
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, lại nhìn vào không gian.
Lúc ra giá thì không quan tâm, bây giờ mới thấy đau lòng.
Hai thùng xúc xích đó là bảo bối cô cất giữ được tám năm, bình thường còn không nỡ ăn, không ngờ giờ lại đem tặng hết cho một người đàn ông.
Tiêu Hòa mím chặt môi, cảm thấy mình hơi bốc đồng, có chút hối hận.
Một người đàn ông thôi, đẹp trai thì có ích gì?
Còn chẳng bằng hai thùng xúc xích.
Nhân viên công tác dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhắc nhở: "Mua bán đã có hiệu lực, nếu cô rút lui thì coi như vi phạm hợp đồng."
Nghe vậy, Tiêu Hòa đau lòng lấy hai thùng xúc xích trong không gian ra, cẩn thận đặt lên bàn.
"Hai thùng, để đây nhé."
Nói xong, đi thẳng tới túm lấy cổ áo người đàn ông lạ mặt, vừa dùng sức, đối phương đã bị cô nhấc bổng lên.