Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 107

Dùng kỹ năng sinh tồn thời mạt thế ta huấn luyện đỉnh lưu hot toàn mạng Chương 107
 

Sau vài tháng yêu nhau, chàng trai nói không thích cô ấy xuất hiện trên sân khấu, hẹn hò còn phải trốn tránh phóng viên và người hâm mộ, vì vậy đề nghị Ôn Khả Khả rút khỏi giới giải trí.
 

 
 

Ôn Khả Khả bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, không nói hai lời đã đồng ý.
 

 
 

Liên tục từ chối một vài sự sắp xếp của công ty, sau đó đưa ra yêu cầu giải nghệ, hành vi này chẳng khác gì vi phạm hợp đồng, nếu xét theo luật thì cô ấy phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.
 

 
 

Lúc đó Tiêu Hòa mềm lòng nên đã âm thầm giúp Ôn Khả Khả hủy bỏ nhiều hoạt động, để cô ấy ở trạng thái bán giải nghệ, hoàn thành thời gian hợp đồng còn lại, tránh phải bồi thường.
 

 
 

Sau đó, Ôn Khả Khả một tay nắm tay bạn trai, một tay nắm tay hạnh phúc, vui vẻ rời khỏi Giải Trí Lam Tinh.
 

 
 

Nhưng không ngờ chỉ sau vài tháng, tính cách của bạn trai thay đổi hoàn toàn, sự ngọt ngào trước đây không còn, bắt đầu chê bai cô ấy đủ điều, cuối cùng còn lừa hết tiền tiết kiệm của Ôn Khả Khả rồi mất tích không để lại dấu vết.
 

 
 

Ôn Khả Khả trong nháy mắt trở nên trắng tay, bạn trai và hạnh phúc đều không còn, lúc này mới phát hiện mình bị lừa.
 

 
 

Nhưng vì trước đây cô ấy muốn ở bên bạn trai, không chỉ phản bội Giải Trí Lam Tinh mà còn bỏ nhà ra đi, bây giờ rơi vào cảnh này, không tiện về nhà, đành phải lang thang trên phố.
 

 
 

Nếu không phải lần này bị cảnh sát bắt nhầm, cô ấy cũng sẽ không đưa tấm danh thiếp đó ra.
 

 
 

Lúc này, Ôn Khả Khả vẫn ôm chặt lấy đùi Tiêu Hòa, từng câu từng chữ nói đến đau lòng.
 

 
 

Khóc một lúc ngẩng đầu lên, thấy hốc mắt Tiêu Hòa đỏ hoe, trong nháy mắt cảm động đến không nói nên lời.
 

 
 

"Chị ơi, chị đừng khóc mà chị, em ra nông nỗi này đều là do em tự chuốc lấy, tại em lúc trước không nghe lời chị, bây giờ chị có thể vì em mà rơi một giọt nước mắt, em đã mãn nguyện lắm rồi."
 

 
 

Tiêu Hòa ngả người về sau, kéo giãn khoảng cách với cô ấy, nước mắt lăn dài.
 

 
 

"Không phải, là cô làm cay mắt tôi."
 

 
 

Ôn Khả Khả: "...."
 

 
 

Biểu cảm cảm động của cô ấy trong nháy mắt dừng lại, lặng lẽ đứng dậy, co ro trong một góc trên ghế dài, từng giọt nước mắt rơi xuống, trên mặt đã bị nước mắt rửa thành hai vệt, nhưng cặp lông mi vẫn dài và cong vút, giống như hai chiếc quạt nhỏ.
 

 
 

"Bây giờ cô về nhà chứ?" Tiêu Hòa hỏi.
 

 
 

Ôn Khả Khả vẻ mặt đau buồn.
 

 
 

"Em bây giờ không có nhà."
 

 
 

"Vậy cô ngủ ở đâu?"
 

 
 

Ôn Khả Khả suy nghĩ một lúc, nhìn cô đầy mong đợi hỏi: "Chị ơi, chị có thể cho em vay một ít tiền không? Em có thể đến khách sạn, đợi khi em có tiền sẽ trả lại chị ngay."
 

 
 

Tiêu Hòa không chút do dự lắc đầu.
 

 
 

"Không được, tiền của tôi phải để mua gạo."
 

 
 

"Mua gạo cần bao nhiêu tiền chứ?"
 

 
 

Tiêu Hòa: "Tôi phải mua mười tấn."
 

 
 

"...."
 

 
 

Ôn Khả Khả sợ đến trợn tròn mắt, cẩn thận hỏi: "Chị ơi, thời gian em đi, chị chuyển sang làm nghề bán buôn rồi à?"
 

 
 

Tiêu Hòa bật cười.
 

 
 

Công việc buôn vật tư tốt như vậy, cô còn không dám nghĩ đến.
 

 
 

Cô đánh giá cục đen trên ghế dài, hỏi: "Trước đây không phải cô ngủ ở ngoài đường sao? Có muốn về lại đó không?"
 

 
 

Nghe vậy, Ôn Khả Khả mặt buồn rười rượi, giơ tay lên đầu làm thành tai nhỏ lắc lắc, chu môi làm nũng:
 

 
 

"Chị ơi, chị xem em đáng yêu như vậy, chị nỡ để em tiếp tục ngủ ngoài đường?"
 

 
 

Tiêu Hòa nheo mắt, nhìn kỹ khuôn mặt đen thui của Ôn Khả Khả.
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

 
 

Bình Luận (0)
Comment