"Rất nhiều tiểu đội tìm kiếm cứu hộ cũng có người bình thường tham gia, tuy nhiên tỷ lệ tử vong rất cao, nếu không phải không sống nổi thì gần như không ai muốn ra ngoài."
"Anh suy nghĩ kỹ đi, nếu hối hận thì bây giờ vẫn còn cơ hội."
Nhưng Giang Diệp lại kiên định nói.
"Tôi muốn cùng cô ra ngoài."
Nghe vậy, Tiêu Hòa đành phải thỏa hiệp.
"Đến lúc làm nhiệm vụ, anh đi theo tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ anh."
Dù sao cũng là hai thùng xúc xích đổi về, không thể mặc kệ được.
Nghĩ đến đây, cô vẫy tay nói: "Mười giờ rồi, anh đi ngủ đi, sáng mai lên đường."
Nói xong, Tiêu Hòa quay người đi.
Vừa định đóng cửa, đột nhiên, một bàn tay chặn cửa lại.
Giang Diệp đứng ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
"Tôi không ngủ cùng cô sao?"
Tiêu Hòa:?
"Cái gì?"
Giang Diệp nhìn vào trong phòng, có vẻ hơi ngượng ngùngi: "Bây giờ tôi là người của cô, để tôi ngủ một mình ở ngoài, không ổn lắm nhỉ?"
Không ổn chỗ nào?
Tiêu Hòa là đội trưởng của tiểu đội số một, đối mặt với sự vây hãm của zombie cấp cao vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, nhưng bây giờ lại bị câu nói này làm cho choáng váng.
Mặc dù căn cứ không cấm nuôi chim hoàng yến, nhưng cũng có không ít người là bị ép buộc, cho dù bị mua về nhà cũng chỉ biết khóc lóc, trốn tránh, rất không tình nguyện.
Tiêu Hòa lần đầu tiên nhìn thấy chim hoàng yến tích cực như vậy, tự mình tìm đến, chỉ thiếu mỗi việc viết năm chữ "tôi muốn ngủ với cô" lên trán.
Điều này khiến Tiêu Hòa có chút bối rối.
Rốt cuộc là ai ngủ với ai?
Anh tích cực như vậy, khiến tôi chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.
Nhìn kỹ vào mắt anh, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút mong đợi.
Nếu để con quỷ tà răm Yến Hỏa Hỏa kia nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?
Tiêu Hòa lập tức nghiêm mặt: "Giang Diệp, anh nghe tôi nói."
Biểu cảm của cô nghiêm túc: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, nếu để người khác nghe thấy sẽ xảy ra chuyện, biết chưa?"
Giang Diệp dường như thực sự không hiểu.
"Tại sao? Không phải cô đã mua tôi rồi à?"
Tiêu Hòa thấy trong mắt anh lấp lánh ánh sao, còn nhìn mình chằm chằm, giống như một cây bắp cải non chờ người ta ăn, trong lòng khẽ động.
Đêm đen gió lớn.
Muốn làm chuyện xấu.
Xem ra việc nhiều dị năng giả nữ trong căn cứ nuôi chim hoàng yến không phải là không có lý do.
Tiêu Hòa nghĩ.
May mà cô định lực tốt, thấy Giang Diệp sắp đi vào, cô liền phản xạ đóng sầm cửa lại.
Rầm một tiếng, chặn người ở bên ngoài, sau đó vỗ vỗ ngực.
May quá, suýt nữa thì trúng kế của anh ta.
Ngoài cửa.
Giang Diệp nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng sầm ngay trước mắt, ngẩn người ra, sau đó cúi đầu cười, quay người đi đến bên cửa sổ.
Mặc dù mạt thế hỗn loạn, nhưng chỉ có ánh trăng là càng thêm sáng tỏ, như một tấm lụa mỏng buông xuống trên bầu trời căn cứ, thêm một chút bình yên cho mạt thế ảm đạm đầy bi thương.
Nhìn bầu trời xa lạ trước mắt, ánh mắt Giang Diệp lấp lánh, đầu ngón tay gõ nhịp trên bệ cửa sổ.
Một giai điệu từ từ vang lên.
Xuyên qua đống đổ nát của thành phố bị chôn vùi trong cát vàng, đến bên cạnh em
Dừng chân lắng nghe, là giọng hát của em
Ánh nắng buông xuống
Đừng sợ, hãy dang rộng vòng tay, sẽ cảm nhận được hơi ấm của nhịp tim
——
Trong phòng ngủ.
Tiêu Hòa đang trằn trọc trên giường, khó mà ngủ được.
Đây là tật xấu của cô, thường phải trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được.