Mỗi lần vang lên, sắc mặt Phan Hồng lại khó coi thêm một phần, cuối cùng mặt mày u ám, nụ cười không hề biến mất, chỉ là chuyển sang khuôn mặt Tiêu Hòa.
"Xem ra hai người họ đã nắm bắt được cơ hội lần này."
Phan Hồng nghe thấy càng tức giận hơn.
Ê-kíp chương trình rất có kinh nghiệm trong việc tuyên truyền tiết mục, rất nhanh, một chiến tuyến nhanh chóng được mở ra, không lâu sau, độ hot của phòng phát sóng trực tiếp đã lên đến đỉnh điểm.
Từ Nhất Chu và Hoắc An cuối cùng cũng xuống sân khấu.
Trên người toàn là đá vụn, nhưng vì đã mặc áo chống đạn nên chắc là không bị thương, mắt vẫn sáng lấp lánh, có chút phấn khích.
"Đội trưởng, tiết mục vừa rồi chị có xem không? Có thích không?"
Tiêu Hòa: "Sao cậu lại nghĩ tôi thích cái này?"
Từ Nhất Chu ngơ ngác, hai tay nắm chặt, có chút căng thẳng.
"Trước đây tham gia Hành Trình Khủng Bố, vừa nghe đến cái này là chị lập tức bắt em diễn mà."
"Ý tưởng này là do cậu nghĩ ra?"
Tiêu Hòa không dám tin, Từ Nhất Chu trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà còn có thể làm ra chuyện này.
Từ Nhất Chu mặt đỏ bừng, gật đầu, dáng vẻ còn có chút tự hào.
Tiêu Hòa muốn rút dao.
"Sau này nếu các cậu còn muốn biểu diễn tiết mục tương tự thì phải hứa là nói trước với tôi một tiếng."
Từ Nhất Chu: "Chúng em muốn tạo cho chị một bất ngờ."
Tiêu Hòa cười cười không nói gì, đúng là bất ngờ thật.
May mà cô đã từng trải nhiều, cô đứng vững được, nếu không thì giờ có lẽ đã nằm trên xe cấp cứu rồi.
Lúc này, Đêm Hội Trung Thu vẫn đang diễn ra sôi nổi.
Vì tiết mục trước đó thành công rực rỡ, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên gấp năm lần so với lúc bắt đầu phát sóng!
Hơn nữa
lượng truy cập vẫn đang từ khắp nơi đổ về!
Những người mới vào hầu như đều hỏi về tiết mục của Hoắc An và Từ Nhất Chu.
Vì vậy, ê-kíp chương trình đã đặc biệt yêu cầu Giang Diệp dựng lại một phiên bản đầy đủ, đưa vào video phát sóng trực tiếp, lượng người xem tăng nhanh chóng mặt.
Lúc này, đạo diễn vội vã chạy đến, mặt mày hớn hở, cười đến nỗi không thấy cả mắt.
"Hai cậu đừng đi vội, khán giả phản hồi rất tốt về tiết mục của hai câu, đợi một lát nữa, hai cậu lên sân khấu chào khán giả một chút, đáp ứng nguyện vọng của họ."
Từ Nhất Chu và Hoắc An nghe xong, có chút khó xử.
"Nhưng mà chúng em hết đá rồi."
Đạo diễn cười nói: "Lát nữa lên sân khấu không cần biểu diễn, đợi đến mười giờ rưỡi, hai người chào khán giả, chúc khán giả Trung Thu vui vẻ là được."
Việc này đơn giản, hai người nhanh chóng đồng ý.
Đạo diễn gật đầu hài lòng, ánh mắt vẫn luôn quan sát Từ Nhất Chu và Hoắc An.
"Hôm đó lúc tổng duyệt, tôi đã biết tiết mục của hai cậu chắc chắn sẽ hot! Nhưng không ngờ lại còn tốt hơn cả tôi tưởng tượng! Buổi phát sóng trực tiếp tối nay đã phá vỡ kỷ lục từ trước đến nay! Nếu như thế này mà không nâng được hai người thì tôi viết ngược tên mình!"
Nói xong, anh ta hớn hở rời đi.
Một nhân viên lúc này tiến lại gần, nhỏ giọng nói với Tiêu Hòa: "Đạo diễn rất thích Hoắc An và Từ Nhất Chu, cô phải chuẩn bị sẵn sàng, Đêm Hội Trung Thu của chúng ta có lượng người theo dõi rất lớn."
"Sao cơ?"
"Mười giờ rưỡi là thời điểm đỉnh cao của chương trình buổi tối, đây là lần đầu tiên đạo diễn yêu cầu khách mời lên sân khấu vào thời điểm này, lượng người xem đông khủng khiếp! Nếu là tiết mục khác thì không được hưởng đãi ngộ này đâu."