Ngô Đại Phong cười nắm lấy tay cô, trong lòng rất kích động.
Trong số rất nhiều khách mời nữ, Ôn Khả Khả tuy không phải người nổi tiếng nhất, nhưng lại là người có vóc dáng và ngoại hình đẹp nhất, hôm nay anh ta coi như chiếm được món hời lớn rồi!
"Anh thấy hơi lạnh, nắm tay em ủ ấm một chút, truyền nhiệt độ cơ thể sẽ không thấy lạnh nữa."
Anh ta học theo giọng điệu trước đó của Ôn Khả Khả, nhưng nói ra lại không có chút đáng yêu nào, ngược lại còn dính nhớp ghê tởm.
Ngược lại, giọng điệu của Ôn Khả Khả lại lạnh đi.
"Tay lạnh là biểu hiện của thận hư."
Sắc mặt Ngô Đại Phong cứng đờ, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Hư hay không, sau này em sẽ biết."
Vừa nói, anh ta vừa giấu tay trong góc chết của camera, từ từ đưa lên, tiến gần về phía eo Ôn Khả Khả.
Đúng lúc sắp chạm vào, Ôn Khả Khả đột nhiên quay đầu lại.
"Anh muốn làm gì?"
Ngô Đại Phong nở một nụ cười tự tin.
"Em đoán xem."
Anh ta luôn rất tự tin vào bản thân, cho rằng con gái sẽ bị mình mê hoặc, nên càng thêm ngang ngược.
Lúc này, Ôn Khả Khả đột nhiên cười một cái, lại khôi phục vẻ đáng yêu như trước.
Giọng nói vừa nũng nịu vừa mềm mỏng.
"Anh ơi, em không muốn đoán."
Nói rồi nhẹ nhàng nắm tay lại, đấm vào người anh ta.
Ngô Đại Phong nghe vậy, tim như muốn tan chảy.
Còn tưởng cô ấy sẽ dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực mình, còn hơi nhoài người về phía trước nghênh đón.
Giây tiếp theo.
Bùm!
Cú đấm màu hồng phấn mang theo sức mạnh kinh người, trực tiếp đập vào ngực anh ta, làm Ngô Đại Phong bay ra ngoài hai mét.
Một tay anh ta vẫn duy trì tư thế muốn ôm eo Ôn Khả Khả, một tay khác thì ôm ngực không đứng dậy nổi.
Mắt mở to, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Im lặng.
Cả hiện trường im phăng phắc.
Không ai ngờ tới chuyện này lại có thể diễn biến như vậy.
Ôn Khả Khả chỉ dùng một cú đấm nhỏ đã đánh bay Ngô Đại Phong?
Phải mất một lúc lâu, Ôn Khả Khả mới đứng dậy đi tới, vẻ mặt quan tâm.
"Anh ơi, anh không sao chứ? Em đỡ anh dậy."
Giọng điệu vô cùng lo lắng, nhưng ngay cả tay cũng không thèm đưa ra.
Cô ấy chỉ đi hai bước mà Ngô Đại Phong đã sợ đến biến sắc, ôm ngực lùi lại phía sau.
"Cô đừng lại đây, đừng lại đây..."
Ôn Khả Khả đành dừng bước, lắc đầu.
"Anh đúng là sức khỏe yếu thật, em chỉ khẽ chạm vào anh một cái mà anh đã ngã rồi."
Khẽ chạm vào?!
Ngô Đại Phong trợn tròn mắt, không dám nói gì.
Ôn Khả Khả quay đầu nhìn về phía đạo diễn, cười cười.
"Đạo diễn, làm phiền anh gọi giúp em 120."
Đạo diễn vẫn còn đang ngơ ngác.
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra quá nhanh, đến giờ anh ta vẫn chưa phản ứng kịp.
Đến khi nhận ra với sức lực của Ôn Khả Khả, cú đấm đó rất có thể khiến Ngô Đại Phong bị thương nặng, anh ta vội vàng hoảng hốt lấy điện thoại ra.
Vừa định bấm số, Tiêu Hòa ở bên cạnh bình tĩnh nói:
"Tôi đã gọi rồi."
"....."
Ngay lập tức, đạo diễn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Sao cô lại thành thạo chuyện này thế?
Rốt cuộc cô đã đưa một nghệ sĩ gì đến đây?
Lúc này, Tiêu Hòa nhìn Ôn Khả Khả ở đằng xa, thở dài một tiếng.
"Anh xem cô ấy yếu đuối thế nào kìa, tay còn đỏ cả lên."
Đạo diễn:??
Đây mà gọi là yếu đuối sao?
Anh ta không nhịn được nói: "Cô làm ơn nhìn người nằm dưới đất đang thoi thóp kia đi."
Nghe vậy, Tiêu Hòa liếc xuống đất, ánh mắt lạnh lùng.
"Có người sao? Dưới đất không phải chỉ có một đống rác rưởi thôi à?"