Lúc này, anh Kiếm lại nói: [Mấy bức anh gửi cho cậu đều là mười bức được người hâm mộ bình chọn trước đây, cậu có thể gửi hết đi, con gái chắc chắn sẽ thích!]
Tiêu Hòa sẽ thích không?
Mấy bức ảnh này thực sự được khen ngợi rất nhiều.
Nhưng Giang Diệp nhìn thấy câu nói này của anh Kiếm, ngược lại do dự.
Anh có linh cảm mãnh liệt, Tiêu Hòa tìm anh xin ảnh hẳn không phải muốn mấy bức áp phích và hình ảnh đã được chỉnh sửa kỹ càng này.
Đang nghĩ, anh Kiếm lại nói: [Anh còn nhiều lắm, gửi cho cậu một G trước nhé.]
Giang Diệp bị con số này làm cho giật mình, nghiến răng thay đổi kế hoạch, vội vàng trả lời: [Không cần đâu, bây giờ em chụp một bức mới.]
Anh Kiếm: [...]
Anh Kiếm: [Giang Diệp, cậu có biết từ sau khi giải nghệ, cậu trông xuề xòa đến mức nào không? Nếu gửi hình bây giờ đi, đối phương nhìn thấy chắc chắn sẽ lập tức xách tàu chạy mất.]
Giang Diệp: [Anh đừng nói, biết đâu cô ấy thực sự xách được.]
Anh Kiếm: [Rốt cuộc là ai vậy?]
Giang Diệp không trả lời.
Anh do dự một lúc, vẫn cẩn thận chọn một bộ quần áo, thay xong rồi chụp ảnh gửi đi.
Sau đó căng thẳng chờ đợi, có chút lo lắng.
Bức ảnh chụp hơi mờ, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ, không biết mình có hơi hấp tấp không.
Đang nghĩ, điện thoại đột nhiên rung lên, Tiêu Hòa trả lời hai chữ:
[Hoàn hảo!]
Nhìn thấy tin nhắn này, Giang Diệp nhất thời mừng rỡ lẫn lo lắng, nhìn chiếc áo hoodie màu trắng đỏ chắp nối trên người mình, chìm vào suy tư.
Tiêu Hòa bây giờ đã thèm ăn lắm rồi.
Cô vừa nhận được ảnh, lập tức đi về hướng nhà ăn, bước chân nhanh thoăn thoắt.
Vừa mới rẽ một góc, đột nhiên bị người ta chặn đường.
Khách mời nam vừa nãy nắm tay khách mời nữ rời đi, lúc này lại quay lại, đang đứng dưới đèn đường chơi điện thoại.
Tiêu Hòa chỉ muốn ăn cơm, vội vàng liếc anh ta một cái định đi vòng qua, nhưng không ngờ đối phương đột nhiên bước sang một bên, lại cố ý chắn trước mặt cô.
"Anh có chuyện gì không?"
Tiêu Hòa lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh mắt của khách mời nam vẫn luôn dừng trên mặt Tiêu Hòa, mang theo vài phần say đắm.
"Từ khi chương trình bắt đầu, ngày đầu tiên gặp cô tôi đã nghĩ, sao lại có người đại diện đẹp đến vậy, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh."
Dưới ánh đèn, làn da của Tiêu Hòa trắng như sứ, ngũ quan tinh xảo nhưng lại có chút lạnh lùng, đuôi mắt dài, khi nhìn người không mang theo chút tình cảm nào, nhưng lại khiến người ta muốn phát điên vì cô.
"Anh muốn nói gì?"
Tiêu Hòa có chút mất kiên nhẫn, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng ngược lại lại khiến nam khách mời càng thêm kích động.
Anh ta tiến lên một bước, trên mặt nở nụ cười vô cùng tự tin.
"Tôi muốn hỏi một con đường, là con đường đến trái tim cô."
"....."
Tiêu Hòa: Cạn lời.
Cô mấy ngày nay vì đi công tác nên không được ăn uống tử tế, bây giờ sắp đói phát điên rồi, trong lòng ôm ảnh Giang Diệp, đang định đến nhà ăn ăn một bữa ngon, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên cản đường.
Cô bình tĩnh nói, không chút gợn sóng.
"Tôi biết đường đến gặp Diêm Vương, anh muốn đi không?"
Nam khách mời ngẩn ra một chút, sau đó nở nụ cười càng lớn, một tay vịn vào đèn đường: "Cho tôi một cơ hội đi, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu."
"Anh và khách mời nữ số một không phải đã ở bên nhau rồi sao?" Tiêu Hòa hỏi thẳng.
Cảnh tượng bữa tối dưới ánh nến vừa nãy, mọi người đều nhìn thấy.