Tiêu Hòa: "Ôn Khả Khả muốn chải lông cho Tiểu Quai, tôi nhớ ra hai người vừa hay không có việc gì, đã lâu không huấn luyện rồi, tiện thể gọi hai người tới."
Hoắc An & Từ Nhất Chu:"?"
Cái gì gọi là vui mừng từ trên trời rơi xuống?
Hai người đồng loạt nhìn về phía Ôn Khả Khả, lại thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Cô ấy cầm một chiếc lược, thực sự đang chải lông cho hamster.
Con quái vật khổng lồ kia bây giờ đã thoải mái nằm ườn trên mặt đất, còn để lộ cả bụng, nhắm mắt lại thoải mái tận hưởng.
Nếu bỏ qua hàm răng sắc nhọn khổng lồ của nó, cái đuôi có thể quét gãy cả đại thụ, còn có thân hình to lớn, thì trông nó vẫn có chút đáng yêu.
Vẻ mặt Ôn Khả Khả thì lại nghiêm túc, chải một cái là lẩm bẩm hai triệu, nhìn hamster bằng ánh mắt đầy trìu mến.
Hoắc An mở miệng mấy lần mới dám hỏi thành câu: "Cô không sợ sao?"
Ôn Khả Khả vốn có hơi sợ, nhưng nghĩ đến tên đàn ông tồi vừa khóc lóc xin lỗi vừa trả lại hai triệu, cô ấy liền không sợ nữa.
"Hai người không thấy nó khá đáng yêu sao?"
"Đáng... đáng yêu?"
"Ôn Khả Khả, cô có phát hiện ra không, cô ngày càng giống đội trưởng rồi..." Hoắc An không nhịn được nói.
Ôn Khả Khả đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, tiến gần đến hướng của Tiêu Hòa!
Tiêu Hòa đứng phía sau:?
"Giống tôi thì không tốt sao?"
Vào thời mạt thế, cô là thần tượng của cả căn cứ, cấp dưới có năng lực xuất chúng, lại không lo ăn uống.
Hoắc An cười gượng hai tiếng, không nói gì.
Tiêu Hòa cảm thấy bị xúc phạm, lập tức quyết định: "Hôm nay tăng cường huấn luyện!"
?!
Hoắc An lập tức sụp đổ.
Vừa mới cầu xin, Tiêu Hòa đã mặt không đổi sắc nói: "Hôm qua đạo diễn Tôn Văn gọi
điện cho tôi, nói là phần đầu của Tân Binh, Xông Lên Nào sắp kết thúc rồi, tiếp theo sẽ có một khoảng thời gian trống. Nhân lúc này, cậu phải tranh thủ huấn luyện, nâng cao năng lực, giới giải trí đổi mới rất nhanh, chúng ta không thể bị đào thải được."
Hoắc An kinh ngạc nói: "Nhưng em đã là người đầu tiên trong đoàn phim rồi."
Vì yêu cầu nghiêm khắc của Tiêu Hòa, cậu ta vừa đóng phim vừa không bỏ lỡ việc huấn luyện, bây giờ đã trở thành người có thể chất và kỹ thuật tốt nhất trong đoàn phim, chạy vài lần vượt chướng ngại vật liên hoàn căn bản không thành vấn đề.
Lúc quay phim, trung đội trưởng của quân khu đi ngang qua nhìn thấy, còn nói cậu ta có tố chất làm quân nhân.
Vậy mà vẫn chưa đủ sao?
Nếu tiếp tục luyện nữa, cậu ta sắp sánh vai với lính đặc chủng rồi!
Tiêu Hòa nghe xong lời trình bày của Hoắc An, cau mày, nhìn cậu ta bằng ánh mắt coi thường.
"Nhưng cậu còn chạy không lại cả tôi."
"....."
Hoắc An cạn lời.
Muốn chạy thẳng Tiêu Hòa, căn bản là chuyện không thể!
Cậu ta đã tận mắt chứng kiến, Tiêu Hòa đuổi theo hamster chơi trong rừng.
Không sai.
Mấy người bọn họ bị hamster đuổi chạy, nhưng Tiêu Hòa lại ngược lại.
Hamster ở phía trước chạy thục mạng, Tiêu Hòa ở phía sau đuổi theo một cách nhẹ nhàng, giống như đang chơi trò chơi vậy.
Đừng nói đến những chướng ngại vật liên hoàn kia, đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Hoắc An gần như nghi ngờ, người đại diện của mình rốt cuộc có phải là người không?
Lúc này, Tiêu Hòa lại nói: "Hơn nữa tôi là nữ, cậu là nam, xét về điều kiện sinh lý, cậu phải chạy nhanh hơn tôi, thời gian ít hơn tôi một phần ba, hẳn là không quá đáng chứ?"
"...."