Tiêu Hòa nhìn Hoắc An vừa mới thay quân phục xong.
Đây là trang phục diễn vừa được tổ đạo cụ đưa đến.
Vai diễn mà Hoắc An đảm nhận là một quân nhân xuất ngũ, cuộc sống trong quân ngũ là kỷ niệm đẹp nhất của cậu ta, vì vậy sau khi xuất ngũ, cậu ta vẫn luôn mang quân phục bên mình, cất giữ cẩn thận.
Hoắc An vừa nhận được trang phục, mặc dù là một bộ quân phục hải quân, nhưng cậu ta cũng rất thích, nóng lòng thay vào, kích động nhìn mình trong gương.
"Đúng vậy, ông nội và bố mẹ em đều là quân nhân, vì vậy từ nhỏ em đã muốn trở thành lính, vừa đủ tuổi trưởng thành đã đi tham gia kiểm tra nhập ngũ, nhưng không lần nào trúng tuyển. Vừa lúc đó chị đến mời em vào giới giải trí, em đã đồng ý."
Khoảng thời gian đó, cậu ta có chút tự buông thả, thêm vào Hoắc An có định kiến với công việc nghệ sĩ, vì vậy hoàn toàn buông xuôi số phận.
Tiêu Hòa nhìn ra được, nhưng cô lại không hiểu một vấn đề khác.
"Sau khi thể chất của cậu cải thiện, ông nội cậu đã hỏi cậu có muốn đi lính không, tại sao cậu lại từ chối?"
Nghe vậy, Hoắc An quay đầu nhìn Tiêu Hòa.
"Vì chị."
"Tôi?"
"Đúng vậy."
Hoắc An gật đầu nói: "Nếu không có chị, em sẽ không trở thành một diễn viên, sẽ ảnh hưởng đến nhiều người như vậy, bây giờ em cảm thấy công việc này không kém gì làm lính, em cũng có thể thông qua nỗ lực của mình, ảnh hưởng đến người khác, để họ có cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Tôi đã làm những chuyện này sao?"
Tiêu Hòa không hiểu.
Cô chỉ làm theo quy tắc công việc của người đại diện mà thôi.
Nhưng ánh mắt của Hoắc An rất kiên định, cậu ta nhìn mình trong gương mặc quân phục, biểu cảm nghiêm túc và nghiêm nghị chưa từng có.
"Bây giờ em vẫn hướng về quân nhân, vì vậy em nhất định sẽ diễn tốt vai diễn này."
Nói xong, cậu ta quay đầu lại cười với Tiêu Hòa, nói: "Bộ quần áo này quá quý giá, em thử mặc một chút sẽ cất đi ngay, sau này nhất định phải bảo quản cẩn thận."
Hành động đó chứng tỏ cậu ta rất trân trọng bộ quân phục này.
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi, nhường không gian thay quần áo cho Hoắc An.
Cô vừa mở cửa, đột nhiên nhìn thấy đạo diễn Trần Kiên đứng bên ngoài, đang áp tai vào cửa, vẻ mặt tám chuyện.
Tiêu Hòa:"...."
"Đạo diễn, ông đang nghe lén sao?"
Trần Kiên vội vàng thu hồi hành động của mình, biểu cảm trở nên ngượng ngùng: "Không có, tôi chỉ tùy tiện nhìn xem."
Vừa nói, vừa nhanh chóng chuyển tầm mắt sang bãi biển bên kia.
Vì 90% cảnh quay của bộ phim này đều ở trên biển, vì thé đoàn phim đã thuê nhà dân để ở, lúc này mấy đứa trẻ trong làng đang nô đùa ở ven biển.
Một cậu bé nhảy xuống nước, sau đó hét lên bắt chước dáng vẻ đuối nước, những người xung quanh cười ồ lên.
Đây là cảnh quay mà đoàn phim vừa quay xong.
Vừa quay xong, đã có không ít đứa trẻ thi nhau bắt chước.
Lúc này, cậu bé đó diễn xong thì lên bờ, cùng mấ đứa trẻ khác nô đùa, dưới sự thúc giục của bọn trẻ, một cô bé khác khoảng bảy tám tuổi cũng nhảy xuống nước.
Vừa xuống nước, cô bé cũng như mấy đứa trẻ trước đó, duỗi tay hét lên kêu cứu, động tác khoa trương khiến mọi người ôm bụng cười nắc nẻ.
Cô bé cũng cười theo, vừa định lên bờ thì đột nhiên một con sóng đánh tới, cô bé dường như sững lại, lại bắt đầu diễn trò đuối nước.
Lần này cô bé diễn rất chân thực, hai tay không ngừng vùng vẫy, mấy đứa trẻ xung quanh thấy vậy, phấn khích bắt đầu vỗ tay, còn huýt sáo.