Ăn xong, Tiêu Hòa từ chối lời đề nghị rời đi của người phụ trách, theo cô ấy quay lại đoàn phim.
Vừa mới vào, phó đạo diễn vội vã chạy tới.
"Tất cả mọi người bắt đầu làm việc ngay, lát nữa có người quan trọng đến, mọi người bận rộn lên. Đạo diễn nói, đợi đến khi xác định được diễn viên cuối cùng sẽ phát lương cho mọi người."
Nghe vậy, tất cả mọi người lập tức bận rộn.
Tiêu Hòa đi theo giúp đỡ, người phụ trách đứng bên cạnh bĩu môi, lẩm bẩm: "Lại là lời nói đó, đã nói mấy lần rồi, chưa lần nào thực hiện!"
Mười phút sau, tên ngốc mới đến theo sau đạo diễn Chử Thiên Minh đi vào.
Chử Thiên Minh thấp béo, thân hình hơi phát tướng, khuôn mặt đầy dầu mỡ nở nụ cười sảng khoái, trang phục ăn mặc cũng giống như hình ảnh đạo diễn mà mọi người thường biết, mặc áo ghi lê, đội mũ.
Vừa vào phim trường, anh ta đã bắt đầu giới thiệu đạo cụ và bối cảnh ở đây một cách tự hào, khẳng định chắc nịch rằng sẽ sớm bắt đầu quay phim.
Tên ngốc Từ Nhất Chu đi theo sau, dáng vẻ có phần ngây thơ, mở to mắt tò mò nhìn xung quanh.
Chử Thiên Minh chỉ chỗ nào, cậu ta nhìn chỗ đó, trông rất dễ bị lừa.
Tiêu Hòa nhìn thấy, lập tức có chút đau đầu.
Sao cô lại có cảm giác Từ Nhất Chu sắp bị lừa nữa rồi?
Ngay cả người phụ trách nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu: "Xong rồi xong rồi, nhìn diễn viên này là biết ngay là người “thông minh”, chắc chắn sẽ bị lừa."
Tiêu Hòa: "...."
Ngay cả người qua đường cũng nhìn ra được!
Từ Nhất Chu, cậu tỉnh táo lên đi!
Rất nhanh, Chử Thiên Minh và phó đạo diễn dẫn Từ Nhất Chu vào phòng nghỉ.
Người phụ trách lại nói: "Phải tìm cơ hội khuyên cậu ta thôi."
Nói xong, bưng một ấm trà đi vào.
Tiêu Hòa bình tĩnh đợi ở bên ngoài.
Mười phút sau, người phụ trách chửi bới trở về.
"Ngu ngốc, thật sự quá ngu ngốc, khuyên thế nào cũng không nghe, đẹp trai như vậy, hóa ra đều là dùng chỉ số thông minh để đổi lấy, không cứu được rồi."
Cô ấy lắc đầu, quay người đi bận rộn tiếp.
Tiêu Hòa vẫn luôn bê đạo cụ, đến chập tối mới chào tạm biệt người phụ trách, một mình đi ra khỏi phim trường.
Vừa mới lên xe, Từ Nhất Chu đột nhiên từ trong ngõ nhỏ bên cạnh chạy ra, xông lên xe Tiêu Hòa, mặt mày buồn rầu.
"Đội trưởng, sao giờ chị mới ra? Em vừa nãy nhìn chị mấy lần, chị cũng không để ý đến em."
Buổi chiều lúc rời khỏi đoàn phim, cậu ta dang nắng ở bên ngoài đợi Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa liếc Từ Nhất chu, nhàn nhạt nói: "Tôi còn tưởng cậu lại bị lừa rồi."
Từ Nhất Chu mở to mắt, vẻ mặt kích động: "Sao có thể! Em đã bị lừa một lần rồi, sao em có thể bị lừa lần thứ hai?"
"Cũng rất có khả năng."
Đặc biệt là vừa nãy, khi Từ Nhất Chu theo Chử Thiên Minh vào trong, vẻ mặt ngây thơ trong sáng, trên mặt viết đầy sự tin tưởng và sùng bái đối với Chử Thiên Minh.
Từ Nhất Chu tủi thân: "Đó đều là diễn xuất, em phải làm vậy thì mới lừa được anh ta, lấy được kịch bản."
Nói xong, lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp.
Là kịch bản của Đao Khách.
Đây chính là mục đích Tiêu Hòa để Từ Nhất Chu quay lại.
Sau khi biết được rất nhiều diễn viên đều bị cùng một thủ đoạn lừa gạt, Tiêu Hòa có chút tò mò, rốt cuộc là kịch bản như thế nào, có thể khiến mọi người như thiêu thân lao đầu vào lửa, không chỉ tranh nhau diễn xuất, còn nguyện ý tự bỏ tiền túi ra tài trợ.