Để có được ngày hôm nay, trong lúc Từ Nhất Chu và Chử Thiên Minh giả vờ giả vịt, Tiêu Hòa vẫn luôn điều tra từng khoản tiền mà Chử Thiên Minh biển thủ.
Lúc này, trên bàn chất một đống tài liệu như một ngọn núi nhỏ, đều là do cô cung cấp.
Nhưng hôm nay, Tiêu Hòa không đến để nghe phiên tòa.
Từ khi phiên tòa kết thúc, tuyên án Chử Thiên Minh phải hoàn trả toàn bộ số tiền lừa đảo, đồng thời bị phạt 15 năm tù giam, cô vẫn luôn làm mới trang web đấu giá trên mạng.
Không đến nửa tiếng sau, Trung tâm kịch bản Giải Trí Lam Tinh gọi điện thoại đến.
"Chị Tiêu Hòa, trước đây chị không phải bảo chúng em để ý một kịch bản tên là Đao Khách sao? Vừa nãy có người liên hệ với các công ty điện ảnh lớn, muốn bán kịch bản, đang đấu giá trên mạng."
Đến rồi!
Mắt Tiêu Hòa sáng lên, hỏi: "Có ai trả giá chưa?"
"Hiện tại vẫn chưa, danh tiếng của kịch bản này quá tệ. Thật đáng tiếc cho tiểu thuyết gốc đó, không ngờ lại gặp phải chuyện này."
Những chuyện bẩn thỉu mà Chử Thiên Minh làm trong hai năm qua, cộng thêm phiên tòa chấn động cả giới giải trí hôm nay, khiến cho tất cả mọi người đều tránh kịch bản Đao Khách như tránh tà.
Tiêu Hòa đã sớm dự liệu được kết quả này.
Sau khi Chử Thiên Minh bị tuyên án tù giam, chắc chắn sẽ nghĩ cách giảm nhẹ hình phạt cho mình, cách duy nhất chính là nhanh chóng trả lại toàn bộ số tiền đã lừa đảo.
Nhưng trước đó lúc Tiêu Hòa điều tra đã phát hiện ra, trong hai năm qua Chử Thiên Minh xài tiền rất phung phí, cho dù cộng thêm cả tài sản ban đầu của anh ta, cũng không đủ lấp đầy cái hố này.
Sau khi bán nhà, kịch bản cũng sẽ được rao bán.
Danh tiếng của Đao Khách đã bị Chử Thiên Minh làm hỏng, không thể bán được giá tốt.
Bản quyền mà trước đây anh ta bỏ ra mấy triệu để mua, bây giờ chỉ có thể bán lỗ.
Tiêu Hòa chờ chính là cơ hội này.
"Kịch bản này chắc là không bán được nữa rồi. Làm gì có ai mua loại kịch bản này đâu, ai chịu đóng chứ?" Nhân viên trung tâm kịch bản nói.
Tiêu Hòa cười cười, không trả lời.
Đợi sau khi cúp điện thoại, cô mở trang web đấu giá kịch bản Đao Khách, nhập một con số.
Sau hai vòng đấu giá, Tiêu Hòa dùng năm trăm ngàn nhân dân tệ mua được kịch bản có giá gốc là một triệu tám về nhà.
Ngày hôm sau, cô dẫn Từ Nhất Chu đi đến trại tạm giam, tìm Chử Thiên Minh ký hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu.
Một thời gian không gặp, Chử Thiên Minh hoàn toàn như biến thành một người khác, trông già đi mười tuổi.
Mái tóc dài trước đây đã bị cạo trọc, để lộ khuôn mặt phù nề tiều tụy, trong mắt không còn sự tinh ranh, chỉ còn lại đau khổ và hoang mang, chỉ có khi nhìn thấy Từ Nhất Chu mới điên cuồng dâng lên sự tức giận.
Anh ta lừa rất nhiều người nhưng lại lật thuyền trên người Từ Nhất Chu trông có vô hại nhất.
"Mày còn dám đến tìm tao!"
Từ Nhất Chu lắc đầu nói: "Không phải tôi tìm anh, là người đại diện của tôi tìm anh."
Chử Thiên Minh còn đang không hiểu, đột nhiên nhìn thấy một cô gái cao ráo bước vào.
Tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, ngũ quan kinh diễm lạnh lùng, khi ngồi xuống bên cạnh Từ Nhất Chu, ánh mắt nhìn anh ta mang theo vài phần sắc lạnh và quả quyết.
"Xin chào, tôi là người đại diện của Từ Nhất Chu, Tiêu Hòa. Tôi đến tìm anh để ký hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu Đao Khách, trước đây tôi đã liên lạc với anh, anh còn nhớ không?"