Nếu Từ Nhất Chu ở đây, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì tốc độ chạy của hamster hiện tại nhanh hơn nhiều so với khi huấn luyện!
Một đường như gió thổi điện chớp.
Nhưng Tiêu Hòa đuổi theo phía sau lại có thể dễ dàng đuổi kịp nó.
Cô đứng trên cây, theo tốc độ của hamster mà nhảy về phía trước, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, có một cảm giác nhàn nhã như đang đi dạo.
Chỉ là người khác dắt chó, Tiêu Hòa thì dắt hamster.
Hơn nữa dắt rất kích thích.
Đi đến đâu cũng làm kinh động đám chim trong rừng, bọn chúng đập cánh loạn xạ, sợ hãi bay tứ tán.
Nhìn từ bên ngoài rừng, chỉ thấy cây cối rung chuyển, chim chóc bay loạn, tạo thành một đường đi không có quy luật, giống như cảnh tượng kinh hoàng trước khi quái thú trong phim trỗi dậy tấn công.
Mà hamster biến dị tạo nên cảnh tượng này lại phấn khích đến mức hai mắt sáng lên, đôi tai nhọn rung với tần suất cao, cái đuôi phía sau vui vẻ vung qua vung lại.
Kể từ khi đến thế giới này, nó đã rất lâu rồi không được chạy nhảy thoải mái.
Vừa chạy như bay, vừa ngoái đầu nhìn về phía Tiêu Hòa, vẻ mặt đắc ý như đang chờ chủ nhân khen ngợi.
Tiêu Hòa chậm rãi đi theo phía sau, cười một cái, vẫy tay với nó.
Tiểu Quai càng phấn khích hơn, cái đuôi phía sau vung sang trái vung sang phải, chỉ lo ngoái đầu khoe mẽ, căn bản không chú ý đến tình hình phía trước.
Đợi đến khi Tiêu Hòa nhìn thấy phía trước có một cây đại thụ, vừa định nhắc nhở thì đã không kịp nữa rồi.
Hamster biến dị đã lao thẳng vào.
Bùm!
Đầu và cây đại thụ va chạm, phát ra một tiếng động lớn.
Ngay sau đó, một cây đại thụ mà hai người dang tay ra cũng không ôm hết, bị gãy ngang, ầm một tiếng đổ xuống đất.
Đợi đến khi Tiêu Hòa chạy tới, cây đại thụ đã “tử vong", Tiểu Quai hai chân trước ôm chặt vào nhau, rụt đầu lại, vẻ mặt căng thẳng đứng ở bên cạnh, ria mép rũ xuống.
"Không trách mày, cây cối ở thế giới này quá yếu ớt."
Nếu ở mạt thế, lúc gặp nguy hiểm, cây biến dị sẽ lập tức vươn ra hai cái dây leo, trực tiếp quăng con hamster to lớn ra xa.
Tiểu Quai có lẽ cũng bị dọa sợ, không dám nhúc nhích.
"Có bị thương không?" Tiêu Hòa hỏi.
Cây đổ xuống tạo thành một khoảng sân, ánh trăng từ trên bầu trời đêm rọi xuống, lông trên đầu hamster bóng mượt, ánh lên chất kim loại, không những không bị thương mà còn không rụng một sợi lông nào.
Nhưng động tĩnh vừa rồi hơi lớn.
Mặc dù nơi này đã ở sâu trong rừng, nhưng không biết đoàn làm phim và dân làng có nghe thấy không.
"Tao đi xem thử."
Nói xong, Tiêu Hòa nhanh chóng đi ra ngoài, chạy đến chỗ đoàn làm phim.
Nơi này một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang nghỉ ngơi, đèn trong lều đã tắt hết giống như lúc Tiêu Hòa rời đi.
Xem ra động tĩnh vừa rồi hẳn là không đánh thức họ dậy.
Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa quay về lều chuẩn bị lấy đồ ăn cho hamster.
Lý Vị Lai vẫn chưa ngủ.
Đây là lần đầu tiên cậu ta đến một ngọn núi sâu như vậy để quay phim, cộng thêm ban ngày nghe dân làng kể lại những lời đồn đại, khiến cậu ta có chút bất an.
Nằm một lúc lâu nhưng mãi không ngủ được, ngược lại bụng bắt đầu đói.
Cậu ta dứt khoát đứng dậy, định ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.
Lấy một hộp mì ăn liền từ trong ba lô ra, cầm đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi lều, tầm mắt không nhịn được liếc nhìn khu rừng không xa.