Từ Nhất Chu vẻ mặt đau khổ, bò dậy chạy theo sau Tiêu Hòa.
Một lát sau, đột nhiên gặp một gốc cây lớn.
Cây bị gãy ngang, thân cây to lớn đổ nghiêng sang một bên, lá cây vẫn xanh tươi, hẳn là mới gãy cách đây vài ngày.
Cậu ta tò mò chạy tới, quan sát vết gãy của gốc cây, cảm thấy như có vật gì đó từ bên ngoài đâm vào.
"Cây này sao lại gãy thế ạ?"
Tiêu Hòa vẻ mặt bình tĩnh.
"Hôm dắt Tiểu Quai đi dạo, nó vô tình đâm gãy."
Nghe vậy, Từ Nhất Chu kinh ngạc trừng mắt, giơ tay ước lượng một hồi, cái cây to đến nỗi hai tay cậu ta ôm không xuể, vậy mà lại bị một con hamster đâm gãy.
Còn là vô tình?
Mỗi lần cậu ta thấy con hamster kia khá đáng yêu thì lại bị sát thương kinh hoàng của nó làm cho kinh sợ.
"Cây to thế này mà bị nó đâm gãy? Đầu nó không sao chứ?"
"Cây có to đến mấy cũng không sao."
Giọng điệu của Tiêu Hòa không chút gợn sóng, dường như chẳng hề ngạc nhiên trước năng lực của hamster, ngược lại còn đổ lỗi: "Là cái cây này quá yếu ớt."
Từ Nhất Chu cạn lời.
Cái cây này thật đáng thương, chết rồi còn bị lôi ra tiên thi.
Cậu ta đi tới sờ sờ thân cây nhẵn bóng, không hiểu sao lại có cảm giác thương cảm, quay đầu nói với Tiêu Hòa: "Đội trưởng, sau này lúc chị dắt hamster đi dạo thì vẫn nên buộc dây đi."
Lực sát thương này quả thực quá kinh hoàng.
Tiêu Hòa cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
"Sức của Tiểu Quai khá lớn, đừng nói là dây thừng bình thường, ngay cả thép cũng có thể bẻ gãy thì buộc thế nào?"
Nghe vậy, Từ Nhất Chu cũng cảm thấy vấn đề này có chút khó nhằn.
May mà con hamster kia hiểu chuyện, cực kỳ nghe lời Tiêu Hòa, nếu không thì một sinh vật khổng lồ như vậy mà nổi điên lên, cả thành phố này sẽ bị lật tung trong phút mốt.
Cậu ta lặng lẽ trèo qua gốc cây đổ, tiếp tục chạy về phía trước.
Đợi đến khi kết thúc huấn luyện về đến nơi tập trung, những người khác trong đoàn phim đều đã đi ngủ.
Từ Nhất Chu nhìn lịch tính ngày.
Thời gian quay phim dự kiến là một tuần, tức là cậu ta còn phải huấn luyện thêm bốn ngày nữa mới có thể rời đi.
Từ Nhất Chu thở dài, ra vào đoàn phim bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy nhớ nhà đến thế.
Cậu ta đăng lên nhóm: [Tôi muốn về rồi.]
Ôn Khả Khả là người đầu tiên gửi lời hỏi thăm: [Sao thế? Quay phim không thuận lợi à? Hay là gặp chuyện gì rồi?]
Từ Nhất Chu: [Đội trưởng dạo này ngày nào cũng dẫn tôi đi huấn luyện, cứ nghĩ đến cảnh tôi ở đây huấn luyện, còn mọi người thì được nghỉ ngơi là tôi thấy còn khó chịu hơn cả chết.]
Từ Nhất Chu: [Muốn về sớm một chút, đến lúc đó đội trưởng sẽ đi huấn luyện mọi người.]
Ôn Khả Khả: [……]
Hoắc An: [Không, cậu không muốn đâu.]
Ôn Khả Khả: [Tối nay tôi sẽ thức đêm thắp đèn cho cậu, mong đạo diễn thêm cảnh cho cậu, để cậu quay thêm hai ngày.]
Từ Nhất Chu: [Xin cô hãy làm người đi!]
Ôn Khả Khả: [Thêm cảnh cho cậu là phúc của cậu, mau đưa tay ra đón nhận đi.]
Từ Nhất Chu: [Mèo mèo rơi nước mắt.jpg]
Gửi xong tin nhắn, Từ Nhất Chu quyết định phấn đấu quay xong sớm, kết thúc huấn luyện rồi về nhà.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều thấy rõ diễn viên chính tiến bộ vượt bậc.
Thanh đao trong tay vung lên gọn gàng dứt khoát, có mấy cảnh quay một lần là xong, dáng vẻ nỗ lực của cậu ta lập tức kéo theo những người khác trong đoàn phim, mọi người đều bắt đầu huấn luyện thể lực và diễn xuất của mình.