Tiêu Hòa: "Hết rồi."
Thật sự là không còn.
Hamster khổng lồ chạy tới chạy lui, tiện tay đâm gãy một cái cây lớn, đối với cô mà nói chuyện này không có gì lạ.
Phóng viên phỏng vấn nhiều người, ít nhiều cũng thu được một số thông tin, đây là lần đầu tiên gặp phải trở ngại.
Cô ấy chăm chú nhìn Tiêu Hòa một lúc, nhưng trong ánh mắt của đối phương lại không nhìn ra được chút che giấu nào, dường như Tiêu Hòa thực sự không nói dối.
Phóng viên đành phải từ bỏ, chuyển ánh mắt sang Từ Nhất Chu đang đứng bên cạnh.
"Từ Nhất Chu, vậy cậu có gặp phải chuyện kỳ lạ nào không?"
Trước đây khi đóng phim, diễn xuất của Từ Nhất Chu rất xuất sắc, từng được mọi người khen ngợi, nghe phóng viên đặt câu hỏi, diễn xuất của cậu ta lập tức tuột dốc không phanh, cơ thể cứng đờ, khoa trương cười
“Ha ha”.
"Không, tôi không nhìn thấy gì cả, động vật gì, mì tôm gì, tôi không biết."
Phóng viên: "..."
"Thực ra cậu biết đúng không?"
Một câu nói trúng tim đen.
Trán Từ Nhất Chu lập tức toát mồ hôi lạnh, cười gượng hai tiếng: "Phải, phải không? Tôi không biết."
Phóng viên vẻ mặt nghi ngờ, còn muốn hỏi thêm, lúc này, tiếng kêu kinh ngạc của nhiếp ảnh gia trong rừng đột nhiên truyền đến, cô ấy đành tạm dừng, vội vàng chạy vào.
Phóng viên vừa mới đi, Từ Nhất Chu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
"Phù—— hên thật, may mà diễn xuất của em tốt, lừa được cô ta."
Đây gọi là lừa được sao?
Tiêu Hòa nhìn cậu ta với vẻ khó tả.
Vừa rồi khi cậu ta trả lời câu hỏi của phóng viên, chỉ thiếu điều viết bốn chữ "Tôi đang nói dối" lên mặt.
"Diễn xuất của cậu cần phải luyện tập thêm."
Vì chuyện này mà sau khi đoàn phim kết thúc quay phim vẫn phải ở lại đây thêm một ngày, đến lúc rời đi, phóng viên còn chưa phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
Nhưng rõ ràng là họ vẫn chưa từ bỏ, lúc Tiêu Hòa lên xe rời đi, cô thấy họ cầm theo dụng cụ, vẫn đang miệt mài tìm kiếm trong rừng.
Lý Vị Lai ngóng trông.
"Hy vọng mấy người đó sớm tìm thấy con Totoro tặng tôi quả thông, tôi sẽ đích thân cảm ơn nó."
Tiêu Hòa im lặng.
Không có Totoro tặng quả thông.
Hamster thì có một con.
Lúc này, Lý Vị Lai lại nói: "Nhưng may là phóng viên đã nói với tôi, một khi phát hiện ra manh mối sẽ ngay lập tức đăng tin, đến lúc đó tôi cũng có thể nhìn thấy."
Nghe vậy, Tiêu Hòa cảm thấy hứng thú, khẽ gật đầu.
"Chừng nào đăng tien thì tiện thể báo cho tôi một tiếng."
Lý Vị Lai vui vẻ hỏi: "Cô cũng tò mò về Totoro sao?"
Tiêu Hòa cười khẽ, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Một đoàn phim võ hiệp xuất hiện tin tức linh dị như thế này, còn có cách quảng cáo miễn phí nào tốt hơn không?"
Nghe vậy, Lý Vị Lai trợn tròn mắt.
Đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện tuyên truyền?
Cậu ta nhìn Tiêu Hòa, nói thầm: "Cô, hẳn là kiểu người chỉ biết đến sự nghiệp nhỉ?"
Tốc độ của phóng viên nhanh hơn Tiêu Hòa nghĩ.
Khi đoàn phim trở về chưa được mấy ngày, trên mạng đã xuất hiện bài đưa tin về "Truyền thuyết Totoro Đại Mông Sơn."
Video quay rất có kỹ thuật, khu rừng tĩnh mịch bí ẩn, câu chuyện truyền miệng của dân làng cùng lời kể sinh động của phóng viên, đều phủ lên toàn bộ truyền thuyết một màu sắc bí ẩn, khiến người ta tò mò.
Cho đến khi các thành viên đoàn phim "Đao Khách" với tư cách là người phát hiện đầu tiên, lần lượt bắt đầu nhận phỏng vấn.