Từ Nhất Chu mở to mắt, ngây người.
Đưa ra những yêu cầu này, bọn họ đã cảm thấy mình rất ngạo mạn rồi!
Lúc này Tiêu Hòa mới hỏi: "Vậy chỗ dựa của hai người ở đâu?"
"Chung Tử Xuyên sẽ mang đến."
"Được, vậy đợi cậu ta đến rồi nói sau."
Tiêu Hòa rất dễ thương lượng, gật đầu đồng ý.
Vài phút sau, Chung Tử Xuyên đạp xe đến, cậu ta đứng ngoài rừng, tò mò quan sát xung quanh, không biết Tiêu Hòa gọi mình đến nơi này để làm gì.
"Chị, chúng ta sẽ tập luyện ở đây sao?" Cậu ta tò mò hỏi.
Tiêu Hòa gật đầu: "Vào rồi bắt đầu."
"Được." Chung Tử Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, theo cô chuẩn bị đi vào.
Lúc này, Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả vội vàng chạy đến, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên người cậu ta và chiếc xe đạp.
"Có mang theo thứ mà tôi nhắc chưa?"
"Mang rồi."
Mắt Từ Nhất Chu sáng rỡ, vội vàng thúc giục: "Lấy nó ra nhanh đi!"
Ánh mắt của hai người đều có chút kích động, vừa ưỡn ngực vừa đắc ý nhìn về phía Tiêu Hòa, có một cảm giác như cá ươn sắp lật mình.
Chung Tử Xuyên có chút nghi hoặc nhưng vẫn quay lại bên cạnh chiếc xe đạp.
Sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả, cậu ta mở tấm vải che ở giỏ trước, đưa tay, từ bên trong ôm ra một con vật, cẩn thận đặt xuống đất.
Hình dáng lông xù, đôi mắt đen láy sáng ngời, đôi tai to nhọn, móng vuốt vừa chạm đất đã lập tức dựng đuôi lên, cảnh giác nhìn những người lạ trước mặt.
Đây là một con...
Chó Chihuahua?!
Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả há hốc mồm, như bị sét đánh, không dám tin chỉ vào con vật nhỏ đáng yêu trên mặt đất.
"Đây là con vật hung dữ nhất mà cậu nói?!"
Chung Tử Xuyên nghiêm túc gật đầu: "Đây là con vật hung dữ nhất mà tôi từng nuôi, nó có thể cắn đứt xương gà."
Biểu cảm của Từ Nhất Chu nứt ra.
Hung dữ sao?
Con ở bên trong, có thể cắn đứt thanh sắt!
Tiêu Hòa cũng hơi ngạc nhiên.
Vừa rồi thấy Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả ngạo mạn như vậy, cô đã chuẩn bị tinh thần đối phương sẽ dắt một con gấu chó ra, nhưng không ngờ lại là một con bé tí như thế này.
Con Chihuahua trước mắt như thể biết mình rất đáng yêu, ưỡn ngực, cong mông, giống như đang tham gia cuộc thi sắc đẹp, vẻ mặt không phục tùng ai.
Tiêu Hòa bật cười: "Đây là con thú dữ mà hai người tìm tới chống lưng sao?"
Cô cúi xuống, đưa tay bế chú chó nhỏ trên mặt đất lên.
Ngay khi Chihuahua vào tay cô, nó lập tức cụp tai, áp sát đầu nhỏ, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời.
"Chống lưng gì cơ?" Chung Tử Xuyên vẻ mặt khó hiểu.
Sư huynh sư tỷ bảo cậu ta mang con vật hung dữ nhất đến, cậu ta đã mang đến rồi, tại sao họ lại thất vọng như vậy?
"Hai người bảo tôi mang chó nhỏ đến là muốn làm gì?"
Lúc này, Từ Nhất Chu và Ôn Khả Khả đã bị sốc đến mức ngoài giòn trong mềm, mất hết ý chí sinh tồn, không ai nói gì.
Tiêu Hòa trả lời: "Không cần quan tâm đến họ, vào đi, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện cho cậu."
Nói xong, cô dẫn Chung Tử Xuyên đi vào bên trong.
Vừa quay người, hai người vừa rồi không chịu tập luyện đã tự giác cầm lấy quả tạ trên mặt đất, vừa tập luyện cánh tay, vừa nâng cao chân, thay đổi hẳn vẻ ngạo mạn vừa rồi.
Ngoan ngoãn nghe lời.jpg
"Đội trưởng, chị không cần nói nữa, bây giờ bọn em chạy ngay! Chạy hai mươi cây số!"
Nói xong, hai người xếp hàng chạy thẳng vào rừng.