Điều khiến người ta không thể tin nhất là, Chung Tử Xuyên lại có cả một bể bơi!
Hoang Dã Cầu Sinh!
Bể bơi!
Quá vô lý rồi!
Khi biết được tất cả những thứ này đều do một mình Chung Tử Xuyên bày ra, mấy vị khách mời lập tức dành cho cậu ta ánh mắt ngưỡng mộ.
Chung Tử Xuyên bị họ nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nhét cho họ mấy con cá muối, sau đó đi theo ba vị khách mời xem nơi ở của họ trong thời gian qua.
Khi nhìn thấy mấy cái ổ nhỏ được dựng bằng cành cây, gió thổi là có thể đổ sập bất cứ lúc nào, Chung Tử Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Mọi người... có muốn đến chỗ tôi ở không?"
Ba người không nói hai lời liền gật đầu, kích động vây quanh cậu ta.
"Thật sự có thể sao?"
"Tuyệt quá! Cuối cùng cũng không phải chịu đói chịu rét nữa rồi."
"Chung Tử Xuyên, tiếp theo chúng tôi nghe theo cậu hết, cậu bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm nấy! Cứ ra lệnh đi!"
Chung Tử Xuyên bị họ nói đến mức mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu, dẫn họ quay về.
Nhìn thấy cảnh này, những người trong phòng làm việc đều có chút kinh ngạc.
"Tôi còn tưởng Chung Tử Xuyên sợ xã hội chứ, không ngờ lại chủ động đề nghị ở cùng nhau."
"Hình như cậu ta không còn sợ xã hội như trước nữa rồi."
Trong hình, Chung Tử Xuyên và ba vị khách mời ở chung, mặc dù lúc đầu có chút gò bó và căng thẳng, nhưng theo thời gian, cậu ta cũng dần thả lỏng.
Lúc nói chuyện với mọi người, cậu ta sẽ không cúi đầu nữa, mà là thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, thậm chí thỉnh thoảng còn dám quay đầu nhìn vào ống kính, nở một nụ cười rạng rỡ.
So với lúc mới tham gia chương trình, quả thực là một trời một vực.
Vệ Thông vô cùng kinh ngạc.
"Không ngờ chương trình của chúng ta lại có hiệu quả này!"
Lúc này màn đêm đã buông xuống, Chung Tử Xuyên nhóm lửa trại, bốn vị khách mời đang vừa hơ lửa vừa trò chuyện, tạo nên một khung cảnh vô cùng hòa hợp.
Hơn nữa, gần đây trên đảo vẫn luôn bình yên, mấy con thú dữ đều biến mất không thấy đâu, không ít nhân viên công tác đã quay về nghỉ ngơi.
Tiêu Hòa trở về phòng, đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Diệp.
Tín hiệu trên hòn đảo này không tốt lắm, điện thoại của cô mặc dù không bị tịch thu nhưng bình thường lên mạng cũng khó, thậm chí tín hiệu điện thoại cũng lúc có lúc không.
Vì vậy từ khi lên đảo, Tiêu Hòa và Giang Diệp vẫn luôn không liên lạc được.
Lúc này trên điện thoại chỉ có hai vạch sóng, vậy mà lại kết nối thành công.
Tiêu Hòa nhấn nút nghe, do ảnh hưởng của tín hiệu, bên trong truyền đến tiếng rè rè, như thể đã vượt qua cả một đại dương, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng mới truyền đến tai cô.
Giọng nói của Giang Diệp mang theo sự kinh ngạc, lắp bắp: "Tiêu Hòa? Kết... nối được rồi sao?"
"Kết nối được rồi." Tiêu Hòa trả lời.
Giang Diệp ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm. "Tôi liên lạc với cô mãi không được, cứ lo mọi người xảy ra chuyện."
Tiêu Hòa mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Mặt biển đen kịt, chỉ có nơi ánh trăng rọi xuống gợn lên những đợt sóng lấp lánh, sự dịu dàng và mãnh liệt hòa quyện, tạo thành một bức tranh hùng vĩ.
Gió biển thổi vào, mang theo mùi vị cổ xưa lâu đời.
"Tín hiệu trên hòn đảo này không tốt lắm, tôi thường định kỳ báo bình an với anh Kiếm, anh ấy không nói với anh sao?"
"Có nói..." Giọng Giang Diệp dịu lại, nhẹ nhàng thì thầm: "Nhưng tôi muốn nói chuyện với cô."