Sau này mỗi lần Chung Tử Xuyên lấy túi gấm ra, động viên các khách mời khác, biểu cảm trên mặt họ đều rất kỳ lạ.
Bây giờ nghĩ lại, trong túi gấm chỉ đựng những thứ này sao mà không kỳ lạ được?
May mà trước đó Chung Tử Xuyên vẫn chưa mở ra, nếu không ngày đầu tiên ghi hình đã phải bỏ mạng trên đảo rồi.
Chung Tử Xuyên rõ ràng không ngờ sư huynh sư tỷ của mình lại không đáng tin cậy như vậy, trực tiếp ngây người tại chỗ, vẻ mặt đau khổ, có chút đau đớn như thế giới tinh thần sụp đổ.
Ngay cả Tiêu Hòa cũng không nhìn nổi, vội vào nhóm tìm Hoắc An và những người khác để hỏi tội.
[Các cậu chỉ đưa cho Chung Tử Xuyên hai tờ giấy sao?]
Từ Nhất Chu: [Sao chị biết? Cậu ấy mở ra xem rồi sao?]
Tiêu Hòa: [Không chỉ mở ra, mà còn mở ra trên chương trình!]
Từ Nhất Chu: [...]
Hoắc An: [Em cũng muốn nhét hai miếng bánh quy vào trong nhưng ê-kíp chương trình không cho! Đây cũng coi như một chỗ dựa tinh thần rồi, nhờ có túi gấm bọn em tặng mà họ mới có thể vượt qua khó khăn. Sức mạnh của sự ám thị là vô cùng to lớn.]
Ôn Khả Khả: [Mấy người quá đáng ghê, may mà tôi tặng không phải giấy, của tôi thực sự có tác dụng.]
Tiêu Hòa: [Bùa bình an có tác dụng sao?]
Ôn Khả Khả: [Em đến đạo quán tìm đại sư cầu xin, phù hộ cậu ấy gặp dữ hóa lành, không phải là linh nghiệm rồi sao?]
Tiêu Hòa: [... Tôi thấy các cậu muốn tập luyện thêm rồi.]
Vừa nói ra lời này, mấy người trong nhóm lập tức mất tích.
Tiêu Hòa tìm Chung Tử Xuyên, muốn an ủi cậu ta vài câu, Chung Tử Xuyên tuy là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người nhưng lại biểu hiện ra sự bao dung và điềm đạm rất lớn.
"Không sao, lúc mới mở ra em thực sự có hơi thất vọng, nhưng nghĩ kỹ lại, nhờ có ba túi gấm đó mà em mới có động lực để kiên trì. Hơn nữa, quy định của chương trình là không được mang theo những thứ khác."
Tiêu Hòa đã quen với sự không đáng tin cậy của ba người kia, lần đầu tiên gặp được một nghệ sĩ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Chung Tử Xuyên, thật sự là rất giống thiên thần.
"Thôi được, lần sau luyện tập tôi sẽ cho cậu ngồi trên lưng Tiểu Quai dí theo bọn họ, cảm giác đó rất tuyệt."
Nghe vậy, mắt Chung Tử Xuyên lập tức sáng lên, vui vẻ gật đầu lia lịa.
"Dạ được!"
Hoắc An và những người khác biết túi gấm mình tặng có hơi kỳ quặc, còn chưa đợi Tiêu Hòa ra lệnh, bọn họ đã rất áy náy, không hẹn mà cùng bắt đầu giúp Chung Tử Xuyên tuyên truyền.
Liên tiếp đăng mấy tin nhắn, kêu gọi người hâm mộ của mình ủng hộ Chung Tử Xuyên.
Dưới sự dẫn dắt của họ, Cầu Sinh mùa thứ hai vừa kết thúc, lại xuất hiện một đợt bùng nổ nhỏ.
Người hâm mộ của Chung Tử Xuyên trong thời gian này liên tục tăng vọt, từ vài trăm người ban đầu, rất nhanh đã vượt mốc hàng triệu.
Chương trình tuy đã kết thúc, nhưng trên công cụ tìm kiếm, lượng tìm kiếm về cậu ta vẫn không ngừng tăng lên.
Cư dân mạng tìm kiếm khắp nơi chỉ có thể tìm thấy video cậu ta tham gia chương trình hai năm trước, lúc đó, cậu ta vẫn là phông nền, ngay cả khi nói chuyện với người dẫn chương trình cũng lắp bắp, không dám nhìn vào ống kính.
Tham gia hai chương trình nhưng căn bản không để lại ấn tượng gì cho khán giả.
Bây giờ trong chương trình Cầu Sinh, mặc dù cậu ta vẫn im lặng nhưng lại dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ để bộc lộ tài năng.