Mùi trên chuông đã tan hết, không còn sự uy hiếp của Tiểu Quai, những con vật kia căn bản sẽ không nghe lời cậu ta nữa.
Tiêu Hòa chú ý đến ánh mắt của Chung Tử Xuyên, hơi lắc đầu tỏ ý từ chối.
Lần trước Chung Tử Xuyên phát hiện ra bí mật trên chiếc chuông, cứ liên tục chạy vào sâu trong rừng, lần này không thể mạo hiểm nữa.
"Thử trước xem sao."
Nói xong, ba người lập tức hành động.
Tiêu Hòa và Giang Diệp theo nhóm quay phim tìm kiếm dấu vết của báo hoa trong rừng, Giang Diệp là biên tập viên, không cần đi cùng, ở lại căn cứ dựng phim.
Nhưng bọn họ tìm liên tục hai ngày, khỉ và hươu sao thì thấy không ít, nhưng báo hoa thì không thấy đâu.
"Lạ thật, chẳng lẽ chúng có thể biến mất sao?"
Chủ nhiệm Thẩm có chút khó hiểu, không ngờ ngay cả khi mời Chung Tử Xuyên đến cũng không có hiệu quả.
Những cảnh quan và động vật khác trên đảo Tiểu Ngư, hai ngày nay bọn họ đã quay không ít, nhưng chủ đề báo hoa của phim tài liệu lần này lại không có lấy một tấm ảnh.
"Có phải chúng ta đến muộn quá, báo hoa đã bị bọn săn trộm bắt mất rồi không?" Ông ta lo lắng nói.
Tiêu Hòa không đổi sắc mặt: "Chờ thêm chút nữa, có lẽ vẫn chưa đến lúc."
Nghe vậy, chủ nhiệm Thẩm thở dài.
"Nếu vẫn không quay được, phim tài liệu lần này chỉ có thể tuyên bố thất bại."
Tối hôm đó, màn đêm buông xuống.
Tất cả khách du lịch trên đảo Tiểu Ngư đều đã rời đi, nhóm quay phim hoàn thành công việc cũng lần lượt đi ngủ, tắt đi ngọn đèn cuối cùng, toàn bộ đảo Tiểu Ngư lại khôi phục sự yên tĩnh như thời hoang đảo trước đây, hòn đảo đen kịt như một con rùa biển già nua, lặng lẽ nằm phục trên mặt biển.
Một tia trăng sáng xuyên qua đám mây, như dải lụa bạc trút xuống, rơi trên một tảng đá ở rìa rừng đảo Tiểu Ngư.
Tiêu Hòa đứng trên đó, nhìn khắp bốn phía.
Trong bóng tối, khu rừng tưởng chừng yên tĩnh, nhưng rất nhiều động vật nhỏ đều đang rục rịch.
Thỉnh thoảng có một bóng đen vụt qua với tốc độ cực nhanh, nhưng đều không phải là mục tiêu cô muốn tìm.
Con chuột hamster khổng lồ to như một ngọn núi nhỏ ngồi bên cạnh Tiêu Hòa, che mất phần lớn ánh trăng, để lại một bóng đen kịt, tròn vo, lông xù.
Nó ngẩng đầu, mũi khẽ động, ngửi ngửi mùi trong không khí.
Rất nhanh, cái đuôi sau lưng dựng đứng lên, đầu đuôi lắc trái lắc phải.
"Tìm thấy rồi sao?"
Tiêu Hòa trực tiếp nhảy lên lưng Tiểu Quai, hơi cúi thấp người, ghé vào tai nó nói nhỏ: "Đưa tao đến đó."
Dưới ánh trăng, chuột hamster vui vẻ rung rung tai, cái đuôi sau lưng quất một cái, cơ thể trông có vẻ tròn trịa nhưng lại vô cùng linh hoạt, đợi đến khi một tia sáng khác chiếu xuống, trên tảng đá đã không còn thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Tiểu Quai cõng Tiêu Hòa băng qua khu rừng, tiếng chân rơi trên mặt đất nghe lạo xạo, dọa cho những con vật nhỏ gần đó co rúm trong hang, không dám ngẩng đầu nhìn.
Không lâu sau, Tiêu Hòa đã đến khu vực trung tâm của khu rừng.
"Đến rồi à?"
Cô từ trên lưng Tiểu Quai nhảy xuống, nhìn vào khe núi sâu trong bụi rậm trước mặt.
Nơi ánh trăng không thể chạm tới, ở đây tối đen như mực, tĩnh lặng đến mức không có một tiếng động.
Nhưng trong những góc tối đen đó, Tiêu Hòa có thể cảm nhận được có sinh vật ẩn núp bên trong.
Cô sờ tai chuột hamster, nói: "Gọi chúng ra ngoài."
Nghe vậy, Tiểu Quai lập tức nhảy lên, chống người, kêu chíp chíp hai tiếng.
Vài giây sau, ở trong đêm đen tối như hũ nút, từng đôi mắt xanh lục dần sáng lên, những con vật ẩn núp bên trong cũng lần lượt hiện thân.