Đạo diễn:!!!
Người đại diện này là sao vậy?
Những người khác gặp phải tình huống này đều căng thẳng bảo nghệ sĩ tránh hại tìm lợi, cô thì hay rồi, nói cái gì?
Làm tốt lắm?
Đạo diễn không nhịn được nói: "Cô đang nói gì vậy? Bây giờ không sớm quay đầu, điều chỉnh hướng đi, đến tập tiếp theo bị vả mặt trước công chúng sẽ rất thảm đấy."
Đây không phải là đạo diễn đang nói quá, trước đây đã từng xảy ra tình huống tương tự.
Sau khi ghi hình kết thúc, nghệ sĩ đó đã khóc lóc rời đi, cuối cùng còn bị không ít khán giả chỉ trích, nói cô ấy phá hoại tình cảm vợ chồng của khách mời.
Tiêu Hòa nghe đạo diễn nói xong không hề lo lắng, trực tiếp nói: "Ôn Khả Khả từ chối là không sai, hơn nữa đến lúc đó ai đánh vào mặt ai còn chưa chắc đâu! Đạo diễn, bản thân chương trình của chúng ta không có quy định nhất định phải khuyên chia tay, hay là khuyên tái hợp nhỉ?"
Đạo diễn lắc đầu: "Không có, chương trình của chúng tôi chủ yếu xem ý nguyện của chính khách mời, còn có quan điểm của khán giả."
"Vậy thì tốt."
Tiêu Hòa yên tâm, quay người định đi.
Đạo diễn thấy vậy, vội vàng nói: "Các cô định đi đâu? Không đối chiếu kịch bản nữa sao?"
Tiêu Hòa không quay đầu lại, trực tiếp vẫy tay với nữ đạo diễn.
"Chúng tôi đi tìm bằng chứng, hai ngày sau gặp lại."
Nói xong, nhanh chóng dẫn theo Ôn Khả Khả rời khỏi hiện trường ghi hình chương trình.
Hai người đến ven đường, Ôn Khả Khả vẻ mặt hoang mang nhìn Tiêu Hòa.
Mặc dù vừa nãy khi đối mặt với Hàn Thành, cô ấy đã thề thốt đanh thép, nhưng thực ra trong lòng căn bản không có chủ ý.
"Đội trưởng, chúng ta phải đi đâu tìm bằng chứng đây?"
Tiêu Hòa lấy ra một tờ thông tin cá nhân: "Đây là địa chỉ hiện tại của khách mời nữ, chúng ta đến gặp Chu Nhan trước, trên người cô ấy còn giấu rất nhiều bí mật."
Không chỉ đơn giản là bí mật, rất có thể còn giấu cả chứng cứ phạm tội.
Chu Nhan sau khi nộp đơn ly hôn xong thì vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ, không khó tìm.
Nhưng cô ấy không ra ngoài, thậm chí còn nghỉ làm, ngoài người nhà ra thì không tiếp xúc với người ngoài.
Trước đó, ê-kíp chương trình đã đến nhiều lần nhưng đều bị từ chối.
Lúc Tiêu Hòa và Ôn Khả Khả đến thì nửa đầu chương trình "Một Nhà Hòa Thuận" đã phát sóng, đối phương vừa nhìn thấy Ôn Khả Khả đã nhận ra, lập tức muốn đóng sầm cửa lại.
Nhưng trước khi cửa đóng lại, Tiêu Hòa đột nhiên đưa tay ra, kẹp vào trong cửa, nắm chặt cánh cửa, cười với Chu Nhan bên trong.
"Cô không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô một số chuyện."
Trên mặt cô mang theo nụ cười nhẹ nhàng, giọng điệu ôn hòa nhưng sức lực trên tay lại rất lớn, không tốn chút sức nào đã chặn được Chu Nhan, từng chút một mở cửa ra.
Chu Nhan bị sức lực của cô làm cho sợ hết hồn, nhưng vẫn không chịu buông tay, còn gào thét điên cuồng.
"Ra ngoài! Tôi không chào đón các người ở đây!"
Tiêu Hòa chỉ dùng một tay đã dễ dàng chặn được động tác của Chu Nhan, cô nhíu mày.
"Nếu cô đã xem tập phát sóng đó thì hẳn cô phải biết, Ôn Khả Khả đứng về phía cô. Nếu cô vẫn không chịu lộ diện, không làm gì cả, cô sẽ bị buộc phải gánh chịu tiếng xấu, còn đau khổ hơn cả bây giờ."
Nghe vậy, động tác của cô gái kia cuối cùng cũng dừng lại.
"Tôi chỉ muốn hỏi cô mấy câu thôi."
"Cô muốn hỏi gì?" Thái độ của cô ấy đã dịu xuống.
Tiêu Hòa liếc nhìn cánh tay dưới áo ngắn tay của cô ấy, lần này có thể nhìn rõ hơn vết bầm tím trên đó.