Những bức ảnh trước đây có thể mang lại sự thay đổi kỳ diệu cho cô, bây giờ hình như đều mất hết phép màu, trở thành những bức ảnh cực kỳ bình thường.
Hơn trăm bức ảnh, cô lật được một nửa nhưng vẫn không thể kích thích được chút cảm giác thèm ăn nào.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Hơn hai mươi năm sinh tồn ở tận thế, khiến cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của thức ăn đối với chức năng cơ thể con người.
Trong lòng Tiêu Hòa đấu tranh dữ dội.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô đóng album ảnh lại, mở một file khác sâu trong điện thoại.
Vừa mở, một hình ảnh bật ra.
Lúc cô vô tình chụp Giang Diệp, bất kể là ánh sáng hay bố cục khi đó đều thể hiện ra bầu không khí quyến rũ mờ ảo, hiện tại lại trở thành thức ăn tinh thần của Tiêu Hòa.
Gần như ngay khi mở ra, những hình ảnh ghê tởm trong đầu, còn có mùi hôi thối vẫn luôn quanh quẩn ở đầu mũi, như thể bị một sức mạnh nào đó quét sạch, trả lại cho cô sự yên tĩnh và sảng khoái.
Mùi thơm của thức ăn lập tức tràn vào mũi.
Rất nhanh, Tiêu Hòa cảm thấy cơ thể đói cồn cào, bắt đầu thèm ăn.
Trước đây dù cố gắng thế nào cũng không thể ăn được, bây giờ thức ăn đột nhiên trở nên hấp dẫn lạ thường, gần như không cần xây dựng tâm lý gì, có thể tức khắc cầm đũa ăn ngon lành.
Rất nhanh, Tiêu Hòa đã ăn hết một hộp cơm.
Dạ dày dần được lấp đầy, cảm giác ấm áp truyền đến tứ chi, từng tế bào trong cơ thể được đánh thức, trở nên linh hoạt đầy sức sống.
Tiêu Hòa ăn ngon miệng, ăn hết một hộp vẫn chưa đủ, đứng dậy lấy hộp thứ hai.
Cô vừa mới đi, Hàn Thành vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này lập tức đứng dậy, đi về phía chỗ ngồi của Tiêu Hòa.
Mấy ngày nay, Hàn Thành vẫn luôn để mắt đến Tiêu Hòa và Ôn Khả Khả, muốn tìm ra một số nhược điểm của họ, nhưng hai người bình thường làm việc nghiêm túc, sinh hoạt có quy luật, căn bản không tìm ra vấn đề gì.
Mãi đến vừa nãy, đợi Ôn Khả Khả đi rồi, Tiêu Hòa đột nhiên lấy điện thoại ra, biểu cảm trở nên lén lút, vừa ăn vừa xem thứ gì đó trên điện thoại.
Nếu có người đi ngang qua, cô vội vã cất đi, sợ người khác phát hiện ra bí mật bên trong.
Chắc chắn là giấu bí mật gì đó.
Vừa thấy Tiêu Hòa rời đi, anh ta nhanh chóng chạy đến, cuối cùng trước khi màn hình điện thoại tối đen, đã nhìn thấy thứ trên màn hình.
Thì ra...
Là một bức ảnh?
Bức ảnh chụp hơi mờ, ánh đèn quá sáng khiến khuôn mặt người bị chụp trở nên mờ nhòe, người đó mặc một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, dường như đang cởi quần áo, vạt áo bị kéo cao lên, để lộ phần bụng có đường nét rất đẹp.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, cộng thêm góc chụp đặc biệt, khiến cho toàn bộ bức ảnh tràn ngập một bầu không khí quyến rũ.
Không giống ảnh tạp chí, mà giống như ảnh chụp lén.
Tiêu Hòa chụp ảnh bán khỏa thân của đàn ông?
Thậm chí còn vừa xem vừa ăn cơm?
Thảo nào vừa nãy lén lút, cứ như sợ người khác phát hiện ra.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Hàn Thành kích động hẳn lên.
Cuối cùng anh ta cũng bắt được nhược điểm của Tiêu Hòa rồi!
Một người đại diện đàng hoàng lại lén lút xem ảnh bán khỏa thân của nghệ sĩ, chắc chắn là muốn dùng quy tắc ngầm!
Mọi người đều nói Tiêu Hòa và nghệ sĩ dưới trướng rất đoàn kết nhưng nếu để họ nhìn thấy cái này, chắc chắn sẽ cãi nhau với cô ta, đến lúc đó công bố ra ngoài, có thể khiến Tiêu Hòa cũng nếm thử mùi vị bị phản bội.