Đạo diễn mặt mày u ám nói: "Thầy Hàn Thành, anh qua đây."
Cô ta gọi Hàn Thành ra một bên, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có.
"Thầy Hàn Thành, đợi hôm nay về tôi sẽ nói rõ với đài truyền hình, trong vòng ba ngày sẽ gửi cho anh bản chấm dứt hợp đồng, từ bây giờ anh không cần đến tham gia ghi hình chương trình này nữa."
Hàn Thành không dám tin trợn mắt: "Cô muốn chấm dứt hợp đồng với tôi?"
Đạo diễn nói thẳng: "Thực ra trước đây khi anh liên tục phạm lỗi, tôi đã muốn chấm dứt hợp đồng với anh rồi, nhưng vì anh đã ghi hình chương trình nhiều năm như vậy, tôi muốn đợi đến nửa năm sau, sau khi hợp đồng kết thúc rồi nói. Bây giờ xem ra, không thể đợi đến lúc đó nữa rồi."
Nếu để Hàn Thành ở lại thêm một ngày nữa, với khả năng gây chuyện của anh ta, bất cứ lúc nào cũng có thể lại gây ra rắc rối cho ê-kíp chương trình.
Hàn Thành lại hét lên: "Tôi không chấp nhận! Nhờ có tôi, chương trình này mới có được vị trí như bây giờ, tôi là trụ cột của ê-kíp chương trình!"
Bây giờ chỉ có chương trình này là còn muốn hợp tác với anh ta, nếu như đạo diễn cũng đưa ra yêu cầu chấm dứt hợp đồng, vậy thì thật sự là chẳng còn gì nữa.
Nghe thấy câu này của anh ta, đạo diễn nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Xin anh nhớ cho, sự thành công của chương trình này không thể thiếu nỗ lực của từng nhân viên trước và sau hậu trường, anh chỉ là một mảnh ghép trong bức tranh ghép này. Hơn nữa, nhờ vào sự thành công của chương trình, mấy năm nay anh cũng kiếm được không ít đúng chứ?"
Thái độ của đạo diễn rất cứng rắn.
Bình thường cô là người rất dễ nói chuyện nhưng lại là người rất có nguyên tắc.
Một Nhà Hòa Thuận là chương trình do một tay cô chế tác, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai có hành động làm tổn hại đến chương trình.
"Bây giờ tôi còn gọi anh một tiếng thầy Hàn Thành là nể tình nhiều năm, nếu không, anh có cho rằng mình thực sự xứng đáng với danh xưng này không?"
Nghe vậy, Hàn Thành toàn thân chấn động, như thể bị đả kích rất lớn, sắc mặt không còn chút máu.
Anh ta còn muốn phản bác nhưng đạo diễn đã không muốn nghe nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Hai người nói chuyện rất lớn tiếng, dù cách một bức tường cũng có thể nghe thấy rõ ràng, còn truyền đến tai từng người trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Hàn Thành hại người không ít, cuối cùng cũng đi rồi.]
[Ai bảo anh ta tự cho mình thông minh, đáng lẽ phải chấm dứt hợp đồng từ lâu rồi, đạo diễn thật có khí phách!]
[Anh ta thực sự không xứng với danh xưng thầy Hàn, không phân biệt đúng sai, không biết đã hại bao nhiêu gia đình, đúng là đáng đời!]
[Tôi sẽ mua một gói thành viên để ủng hộ.]
......
Lúc này, đạo diễn đi vào, gật đầu với Tiêu Hòa, sau đó nói với mọi người: "Chuyện đã giải quyết xong rồi, tiếp tục ghi hình thôi."
Cho đến khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Tiêu Hòa mới đi đến chỗ khách mời nữ, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ấy.
"Tôi quen một luật sư, chuyên xử lý tranh chấp tài sản ly hôn, mặc dù bây giờ hai người đã ly hôn một năm nhưng vẫn còn trong thời hạn hiệu lực để đòi lại tài sản và bồi thường. Đồ của mình thì phải tích cực đòi lại."
Người phụ nữ lập tức mở to mắt, trong mắt lại lóe lên một tia hy vọng.
"Thật sự có thể sao?"
Tiêu Hòa gật đầu.
"Cảm ơn..."
Cô ấy lập tức rưng rưng nước mắt, hai tay nắm chặt tấm danh thiếp, nhìn Tiêu Hòa nói: "Nếu như một năm trước tôi lên chương trình gặp được các cô thì đã không phải chịu nhiều đau khổ rồi."