Tiêu Hòa thấy vậy, lại bế nó trở lại.
Nhưng không ngờ vừa lên giường, nó lại bò dậy muốn rời đi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, William rõ ràng đã không còn sức lực nhưng vẫn không chịu nằm yên.
Bình thường Tiểu Quai thích nhất là chạy lên giường của cô ngủ, nếu được cho phép, nó sẽ vui vẻ cả ngày, nhưng con chó sói này lại có vẻ không muốn ngủ ở đây.
Rõ ràng là buổi sáng, nó còn tò mò nhìn vào bên trong...
Nghĩ đến đây, Tiêu Hòa đột nhiên nhớ ra sáng nay mình đã nói với nó, nó có thể vào phòng ngủ nhưng không được ngủ trên giường.
Nó không phải vẫn luôn nhớ trong lòng đó chứ?
Rõ ràng trước đó còn thể hiện ra vẻ vô pháp vô thiên, như thể cả ngôi nhà này đều là lãnh địa của nó.
Sao lại để tâm đến chuyện này thế?
Tiêu Hòa vừa nghĩ, vừa một lần nữa bế con chó sói trở lại, thử dò hỏi: "Hôm nay mày có thể ngủ ở đây."
Nghe vậy, con chó sói ngẩng đầu lên, không biết có hiểu không, cứ nhìn chằm chằm Tiêu Hòa, không nhúc nhích nhưng ít nhất lần này không rời đi nữa.
Tiêu Hòa không ép buộc, dứt khoát tự mình nằm xuống trước, để nó tự quyết định.
Con chó này rất thông minh, nếu nó không muốn, không ai có thể ép buộc được.
Ánh đèn trong phòng tối xuống, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, cùng đôi mắt xanh biếc của con chó sói.
Nó nhìn chằm chằm người trên giường, do dự rất lâu, đứng dậy nhưng không rời đi, mà đi đi lại lại trên giường, giống như đang chọn một nơi thích hợp để ngủ.
Bàn chân giẫm lên tấm nệm mềm mại, cảm giác mới lạ khiến nó đột nhiên dựng tai lên.
Nhìn bàn chân, lại nhìn tấm nệm.
Sau đó cẩn thận đi hai bước, động tác có chút ngượng ngùng, như thể ngay cả đôi chân cũng không phải của mình.
Đi một vòng, cuối cùng nó mới tìm được một vị trí trên giường, nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại, dưới tác dụng của thuốc, rất nhanh đã ngủ say.
Đợi đến khi phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Hòa vốn nên ngủ say lại mở mắt ra, nhẹ nhàng cầm lấy gối của mình, đổi hướng đặt lên giường, nằm sát bên con chó sói rồi mới ngủ tiếp.
Một giấc, ngủ đến sáng hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Con chó sói từ từ tỉnh lại, đôi mắt xanh biếc mang theo vẻ ngái ngủ, khí thế hung dữ xung quanh nó giảm đi rất nhiều, ngay cả bộ lông dài thường ngày xù lên cũng trở nên đặc biệt mềm mại.
Nhưng khi nó quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Hòa đang ngủ bên cạnh, nó sợ đến mức mở to mắt.
Cơ thể nó gần như cứng đờ, quay đầu nhìn sang đầu giường bên kia, dường như đang nghi ngờ ký ức ngày hôm qua có bị sai sót không, tại sao vừa mở mắt ra, mình lại gần nhân loại này đến vậy?
Gần đến mức chỉ cần hít thở, hơi thở của con người đã nhuộm lên người nó.
Nó đã rất lâu rồi không ở gần một sinh vật khác như vậy.
Cảm giác vừa quen thuộc vừa kỳ lạ khiến lông toàn thân nó dựng đứng, do dự giữa việc lao tới cắn cô một cái hay lặng lẽ rời đi.
Lúc này, Tiêu Hòa cũng từ từ tỉnh lại.
Ngay khoảnh khắc cô mở mắt ra, con chó sói vội nằm xuống, đồng thời nhắm mắt lại.
Tiêu Hòa kiểm tra tình trạng cơ thể của William trước, bụng nó không còn căng phồng như hôm qua, tinh thần rõ ràng cũng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là con chó sói bình thường chỉ cần cô chạm vào là sẽ kháng cự né tránh, bây giờ dù cô có làm gì, nó cũng không nhúc nhích, giống như đang ngủ, nhưng đôi tai lại dựng đứng, toàn thân căng thẳng.