Lúc nãy khuyên William về, có hơi khoác lác một chút.
Trước đây ở mạt thế, mọi người thường ăn thanh dinh dưỡng, cũng không cần nấu nướng, đến đây rồi, cô không ăn chực ở căng tin thì cũng ăn chực ở nhà Giang Diệp, làm gì biết nấu cơm?
Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của William lúc này, Tiêu Hòa chỉ có thể thỏa hiệp.
Mở điện thoại, nhắn tin cho Giang Diệp:
[Thịt bò mà anh làm cho William ấy, công thức là gì vậy?]
Giang Diệp trả lời rất nhanh: [Cô cần ngay bây giờ sao?]
Tiêu Hòa: [Cần.]
Đối phương lập tức gửi lại một bài luận nhỏ dài mấy trăm chữ, từ việc dầu nóng mấy phần, cho bao nhiêu gam muối, đều rất chi tiết.
Tiêu Hòa ngày thường ăn rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy công thức này lại có chút đau đầu.
Lúc này Giang Diệp nói: [Có hơi phức tạp một chút, nhưng làm thế sẽ ngon hơn, hay là để tôi qua nấu giúp cô?]
Tiêu Hòa quay đầu nhìn William đang đứng bên cạnh, trả lời: [Không cần đâu, tôi tự làm.]
Gửi xong tin nhắn này, cô mở một hộp đồ hộp đặt trước mặt William.
"Ăn tạm cái này lót dạ trước, nấu thịt bò cần xíu thời gian."
Nói xong, cô nhanh chóng bận rộn.
William ở nhà Chu Hạo cả ngày không ăn gì, đã sớm đói đến mức mắt xanh lét, trực tiếp lao tới ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Tiêu Hòa vừa nghiên cứu công thức Giang Diệp gửi, vừa nấu thịt bò.
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ.
Ngẩng đầu lên, mưa bên ngoài đã tạnh, Tiểu Quai đang đứng bên ngoài, vẻ mặt có chút lo lắng, cách lớp kính cửa sổ, hai chân trước liên tục ra hiệu.
Tiêu Hòa mở cửa sổ nói: "Nó đã về nhà rồi, không bị lạc đâu."
Nghe vậy, Tiểu Quai mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lại gần nhìn vào bên trong.
"Thứ tao bảo mày lấy, mày lấy được chưa?" Tiêu Hòa lại hỏi.
Tiểu Quai bên ngoài cửa sổ lập tức vẫy đuôi, đưa tới một máy cho ăn tự động màu trắng.
Lần này nó đến nhà Chu Hạo, có tổng cộng hai nhiệm vụ, một là bảo vệ William, hai là sau khi Chu Hạo mở kho sẽ lén lấy thứ này.
Tiêu Hòa nhanh chóng nhận lấy, xem xét một chút, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng.
"Chính là cái này!"
Máy cho ăn tự động đã hết điện tự động tắt, mặc dù vì lâu không dùng nên có rất nhiều bụi, nhưng nhìn màu sắc và nhãn mác trên đó thì có vẻ như vừa mua đã cất đi.
Hôm đó rời khỏi nhà Chu Hạo, Tiêu Hòa và Chung Tử Xuyên còn đến đồn cảnh sát một chuyến, hỏi thăm tình hình ngày ông Chu qua đời.
Lúc đó vị cảnh sát lớn tuổi nói: "Cảnh sát nhận được tin báo thì đã lập tức đến hiện trường, người gọi báo cảnh sát là Chu Hạo, lúc tôi vào thì người chết nằm dưới cầu thang, nằm sấp, vết thương trên đầu rất lớn, chảy rất nhiều máu. Chu Hạo quỳ bên cạnh người chết khóc lóc kêu cứu, trong nhà không có người khác, lúc đó rất ồn ào, có một con chó nhỏ liên tục sủa, trông rất hung dữ, bên cạnh thi thể còn có một máy cho ăn tự động liên tục nhấp nháy đèn xanh, hiện trường vô cùng hỗn loạn."
Tiêu Hòa đã tìm hiểu về máy cho ăn tự động cùng loại.
Máy cho ăn tự động của thương hiệu này được thiết kế đặc biệt để thú cưng có thể ăn đúng giờ ngay cả khi chủ không có nhà, có thể ghi lại giọng nói của chủ, phát ra mỗi lần cho ăn để thu hút thú cưng đến ăn.
Trong hướng dẫn sử dụng đi kèm có ghi, nhấn công tắc hai lần liên tiếp đèn nhấp nháy màu xanh là chuyển sang trạng thái ghi âm.
Ghi âm xong, nhấn công tắc một lần nữa để lưu, đồng thời đèn tắt.
Nếu không có bất kỳ thao tác nào, hệ thống sẽ tiếp tục ghi âm cho đến khi tắt máy, tự động lưu âm thanh.
Vì vậy, khi cảnh sát nói lúc họ đến, máy cho ăn tự động đang nhấp nháy đèn xanh, Tiêu Hòa lập tức nghĩ liệu ông Chu có đang ghi âm giọng nói cho William trước lúc bị hại không?
Nếu đúng như vậy, chắc chắn bên trong đã lưu lại một số âm thanh.
Chỉ là lúc đó không ai để ý, mãi đến khi máy cho ăn hết điện, tự động tắt máy, mới bị Chu Hạo tiện tay ném vào kho rồi để đó đến tận bây giờ.
Tiêu Hòa nhanh chóng sạc điện cho nó, đèn nhấp nháy, sau nửa năm, chiếc máy cho ăn tự động này mới được bật lại.
Theo hướng dẫn sử dụng, tìm tệp ghi âm đã lưu, mở từng tệp một.
Vừa nhấn nút phát, giọng nói cưng chiều của một ông lão truyền đến.
"William, đến giờ ăn rồi, ông không ở nhà, cháu cũng phải ăn ngoan nhé... Ghi như vậy được không? Sao cảm thấy không đúng nhỉ..."